Chương 8: Tôi Chỉ Thích Đàn Ông
Nhan Mộc Hi đã ngồi đợi hơn hai mươi phút nhưng Hứa Tập Ngôn vẫn chưa đi ra. Tính nhẫn nại của cô vẫn luôn không tốt, nhưng cô lại vô cùng kiên nhẫn với người đàn ông này.
Chính cô cũng cảm thấy mình thật kì lạ. Cô bắt chéo hai chân, hơi cúi người, hai tay đặt ở trên đầu gối. Y tá trưởng nhìn Nhan Mộc Hi đã ngồi đây hồi lâu, không khỏi tò mò hỏi Trương Linh Linh, “Cô gái này cũng tới tìm bác sĩ Hứa?”Trương Linh Linh gật đầu, “Vâng. ”Y tá trưởng thở dài, “Bác sĩ Hứa được gọi là hoa khôi của bệnh viện Ngô Thành.
Thật xứng đáng với danh hiệu đó.
Nhìn nhan sắc của cô gái này không thua gì các ngôi sao nữ. ”Trương Linh Linh gật đầu, tỏ vẻ tán đồng. Nhan Mộc Hi ngáp một cái.
Trương Linh Linh nói với cô: “Chị ơi hay là chị về trước đi rồi ngày mai quay lại.
Cuộc phẫu thuật lớn ấy rất lâu.” Cô cười, “Không sao, chị chờ được.” Trương Linh Linh không nói gì nữa, tiếp tục bận rộn việc của mình. Một giờ sau. Hứa Tập Ngôn đi đầu bước ra từ phòng phẫu thuật, đi sau anh là một số bác sĩ và y tá.
So với người khác đều cao hơn, trên ngược mặc bộ đồ phẫu thuật, mang găng tay và khẩu trang, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến khí chất vốn có trên người. Có thể là vì phải phẫu thuật lâu, anh xoay xoay cổ. Trương Linh Linh nhìn Hứa Tập Ngôn đang đi tới liền đứng dậy gọi Nhan Mộc Hi, “Chị gái ơi.” Cô lúc này đang dựa lưng vào ghế nhắm mắt ngủ, không biết rằng bác sĩ Hứa của cô đã đi ra. “Ôi, chị gái này thật là.” Trương Linh Linh thầm than. Cô bước ra khỏi quầy lễ tân, “Bác sĩ Hứa.” Hứa Tập Ngôn gật đầu. Trương Linh Linh chỉ vào Nhan Mộc Hi, “Bác sĩ Hứa, chị gái kia đã đợi anh lâu rồi.” Khi nghe thấy lời này, Hứa Tập Ngôn xoay đầu nhìn về phía Nhan Mộc Hi. Cô gái dựa lưng vào ghế, hai tay ôm ngực, đôi mắt hồ ly lúc này nhắm chặt, có thể thấy rõ nốt ruồi nhỏ dưới mắt trái, làn da trắng nõn như ngọc.
Cô giống như đang mơ cái gì đó, vô thức liếm môi, nhìn vô cùng dụ hoặc. “Ồ, lại là đào hoa bác sĩ Hứa.”. “Bác sĩ Hứa, anh có chia cho tôi một ít đào hoa thì tốt rồi.” Trên mặt mấy bác sĩ ở phía sau đều là vẻ hâm mộ, vận đào hoa mỗi ngày đều tìm đến. Hứa Tập Ngôn không tiếp lời bọn họ, cũng không để ý đến Nhan Mộc Hi, một đường đi thẳng về phía trước.“Uầy, bác sĩ Hứa vẫn là không để ý đến em gái này.” “Bác sĩ Hứa, nếu anh không muốn thì để tôi xử lý giúp nha.” Sau khi các bác sĩ rời đi, Trương Linh Linh chạy đến bên cạnh Nhan Mộc Hi, vỗ vỗ cánh tay cô: “Chị gái, mau dậy đi.” Cô chớp chớp mắt mấy cái, sau đó mở mắt ra: “Làm sao vậy?” Bên trong mắt vẫn còn vẻ buồn ngủ. “Bác sĩ Hứa ra rồi. ”Nghe vậy cô liền đứng bật dậy, “Ở đâu?” Trương Linh Linh: “Lại vừa đi rồi.” “Anh ấy đi đâu?” Trương Linh Linh đáp: “Chắc là đi thay đồ.” Nhan Mộc Hi thầm nghĩ, cô gái này có thể nói liền mộc mạch được không. Cô duỗi eo, nói: “Em có thể cho chị biết phòng làm việc của anh ấy không?” “Chị à, chị không thể tùy tiện đến phòng làm việc của bác sĩ được.
Nhưng mà sắp đến giờ tan làm, bác sĩ Hứa thay xong quần áo chắc sẽ ra.” Nhan Mộc Hi gật đầu, “Vậy chị tiếp tục chờ ở đây.” Trương Linh Linh, “Chị ơi, em muốn nói cái này, chị đừng buồn nhé.” “Em nói đi.” Cô ấy nhìn xung quanh, “Em nghĩ tin đồn bác sĩ Hứa là gay có thể là thật đấy.
Chị đẹp như vậy, mà vừa nãy anh ấy chỉ liếc một cái rồi đi luôn, hoàn toàn không biểu hiện cái gì.” Khóe miệng Nhan Mộc Hi khẽ giật một cái, “Này…này…”Trương Linh Linh thở dài, “Những người đẹp trai bây giờ sao toàn thích đàn ông vậy?” Cô vỗ vai cô ấy, “Đừng lo, chị sẽ bẻ thẳng lại bác sĩ Hứa.” Trương Linh Linh nắm tay thành nắm đấm, cổ vũ cô: “Chị gái, cố lên.” “Được, chị sẽ…” Giọng của Nhan Mộc Hi đột ngột dừng lại. Cô nhìn thấy Hứa Tập Ngôn bước ra khỏi phòng làm việc, áo sơ mi đen mở ra hàng cúc trên cùng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, vạt áo nhét vào trong quần tây cùng màu, đi cùng một đôi giày trắng. Nhan Mộc Hi nhìn anh, kìm lòng không đậu nuốt nước miếng một cái. Thật mẹ nó câu dẫn! Cô nói: “Chị đi đây, tiểu cô nương.” Nói xong, cô đi đến chỗ Hứa Tập Ngôn, “Chào, bác sĩ Hứa.” Theo phép lịch sự, anh đáp lại cô. Trương Linh Linh buồn cười, trở về quầy lễ tân của mình. Nhan Mộc Hi: “Bác sĩ Hứa tan làm à? ”Hứa Tập Ngôn ‘ừ’ một tiếng. Bước tới chỗ thang máy, anh bấm nút, cửa mở ra, hai người cùng bước vào. Nhan Mộc Hi bấm lầu một, không ngừng nói: “Bác sĩ Hứa, có thể cho tôi xin số không?” “Nghe nói vận đào hoa của bác sĩ Hứa rất nhiều nha.” “Nhưng anh đều không thích.” “Cái kia…bác sĩ Hứa thấy tôi thế nào?” Khi nghe thấy những lời này, Hứa Tập Ngôn quay đầu lại nhìn Nhan Mộc Hi.
Cô tưởng rằng anh sẽ trả lời câu hỏi của cô, nhưng anh lại nói ra ba chữ: “Cô thật ồn.”“…” “Ting.” Đến tầng 1, thang máy mở ra, hai người lần lượt đi ra. Tất cả mọi người trong bệnh viện đều biết Hứa Tập Ngôn, họ nhìn thấy một cô gái đang đi theo anh, lại còn là một cô gái rất xinh đẹp, ai cũng mang ánh mắt hiếu kì nhìn đến. Nhan Mộc Hi nói: “Bác sĩ Hứa thật cao lãnh nha!” Anh không trả lời cô. “Bác sĩ Hứa, anh không cho tôi số điện thoại cũng được.
Vậy tôi có thể hỏi anh một câu không?” “Tùy cô.” “Bác sĩ Hứa, anh thích đàn ông sao?” Hứa Tập Ngôn dừng lại bước chân, sững sờ. Nhan Mộc Hi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, nghĩ rằng anh đang thừa nhận nhưng lại không dám nói ra. Cô nói: “Anh đừng thích đàn ông được không? Thích tôi được chứ?” Sau khi nói những lời này cô liền hối hận, cô trở nên không biết xấu hổ như này từ khi nào vậy. Hứa Tập Ngôn hỏi: “Cô nghe ai nói tôi thích đàn ông?” Nhan Mộc Hi: “Người trong bệnh viện đều nói vậy.” “Ồ…” Hứa Tập Ngôn thầm nghĩ, nếu anh thừa nhận tin đồn này, vậy những người phụ nữ theo đuổi anh sẽ rời đi và không làm phiền đến anh nữa. Hứa Tập Ngôn nói: “Đúng vậy, tôi chỉ thích đàn ông.” Nhan Mộc Hi cảm thấy như trời vừa sập xuống, một giây sau liền khôi phục lại vẻ mặt: “Nếu như anh thích đàn ông, tôi sẽ đem anh bẻ thẳng lại!” Anh chưa bao giờ gặp cô gái nào mặt dày như vậy, nói ra từng chữ cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào. Hứa Tập Ngôn, “Tùy cô.” Nói xong, anh liền sải bước rời đi. Nhan Mộc Hi không đuổi theo anh nữa, cô trở về nhà.…“Chị, ăn táo không?” Nhan Mộc Hi lắc đầu, ôm gối nằm rũ rượi trên sofa. Nhan Túc cắn một miếng táo: “Chị sao thế, nhìn bộ dạng như không còn luyến tiếc cuộc sống nữa vậy?” Cô thở dài, ngồi dậy. Nhan Túc: “Xảy ra chuyện gì?” Nhan Mộc Hi, “Bác sĩ Hứa thích đàn ông.” Nhan Túc mở to hai mắt, giọng thất thanh: “Cái gì?” Nhan Mộc Hi: “Tại sao anh ấy lại thích đàn ông chứ!” Nhan Túc nói với cô bốn chữ, “Xin nén bi thương.” Cô gầm lên, “Cút!” “Được.” Nhan Túc đứng dậy đi lên lầu, “Bóng đêm lạnh lẽo, vì người nỗi nhớ thành sông.*”*: Câu này có trong bài “Lạnh lẽo”, nhạc phim Tam sinh tam thế Thập lý đào hoa. Nhan Mộc Hi: “Nhan Túc, mày có bản lĩnh lại đây nói chuyện.” Nhan Túc hướng về cô làm mặt quỷ: “Còn lâu!”
Mặt trời lên cao, đỏ rực như ngọn lửa chiếu xuống toàn bộ Ngô Thành. Ánh nắng xuyên qua tấm kính, chiếu vào cô gái đang ngủ trên giường, càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng trên khuôn mặt cô.
“Rầm…rầm…rầm!” Bà Trần đứng bên ngoài đập cửa phòng Nhan Mộc Hi rồi lại đi qua gõ cửa phòng Nhan Túc.
“Mau dậy đi, mặt trời sắp lặn rồi còn ngủ!”
Nhan Mộc Hi bị đánh thức, dụi dụi mắt tỉnh dậy: “Sớm muộn gì cũng bị mẹ làm cho đau tim.”
Cô cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, ngồi dậy mất mấy phút mới mang dép vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Cô có thói quen bật nhạc lúc tắm.
Cô nhìn vào gương, vừa đánh răng, bước chân vừa nhịp nhàng theo điệu nhạc.
“Baby, baby, baby noo!”
“Baby, baby, baby noo!”
Bà Trần mở cửa, hét lên: “Nhan Manh Manh, tắt nhạc đi! Sáng sớm đã dọa người như vậy!”
Cô nói: “Bà Trần, không phải mẹ vừa nói mặt trời sắp lặn sao?”
Bà Trần lúng túng ho một tiếng, “Tắm nhanh lên rồi xuống ăn sáng.”
Mười lăm phút sau, Nhan Mộc Hi đi xuống lầu.
Ông Nhan như mọi khi ngồi đọc báo, nghe thấy tiếng bước chân của Nhan Mộc Hi xuống lầu liền quay đầu lại: “Buổi sáng tốt, Manh Manh.”
Cô đáp lại, rồi cầm một cái sandwich lên: “Con đi trước đây, hôm nay có buổi chụp ảnh.”
Bà Trần nói: “Bánh bao nữa. Sáng không ăn gì thì đau bụng mất.”
“Vâng.” Cô tay phải cầm bánh bao đi ra cửa.
Bà Trần lại nói hét theo: “Nhan Túc, mày còn không dậy nữa thì đợi mẹ cầm gậy lên!”
Hai mươi phút sau, Nhan Mộc Hi lái mô tô đến Tạp chí Duyệt Vi.
Cô đỗ xe xong rồi đi thang máy lên tầng 3.
“Lão Tạ, tôi đến rồi.”
Nghe vậy, Tạ Trí đi đến: “Ồ, cô Nhan tới rồi.”
Nhan Mộc Hi đáp lại, ngồi xuống ghế tựa bên cạnh.
Tạ Trí hỏi: “Sao hôm nay cô đến sớm vậy?”
Cô nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Tôi bị mẹ đánh thức.”
Anh ta cười: “Chỉ có mẹ cô mới có thể quản được cô.”
Nhan Mộc Hi: “Hôm nay chụp trước được không? Tôi còn có việc.”
Tạ Trí cầm quyển sổ bên cạnh lên quạt cho cô: “Máy tính xảy ra lỗi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Cô hơi nhíu mày: “Máy tính lại hỏng rồi?”
Tạ Trí sợ cô tức giận, vội vàng nói: “Cô yên tâm, không bao giờ để cô phải đợi lâu.”
Nhan Mộc Hi nói một chữ ‘tốt’.
Các video và hình ảnh mà Nhan Mộc Hi đăng trên các nền tảng đều được tổng biên Tạp chí Duyệt Vi coi trọng, vì vậy liền tự mình hỏi cô có hứng thú chụp tạp chí không. Hàng tuần chụp vào thứ sáu, còn nhận được tiền cát xê.
Nhan Mộc Hi không thiếu tiền, nhưng cô thích chụp ảnh. Vì thế cô đồng ý với tổng biên tập của Duyệt Vi sẽ đến chụp vào thứ sáu hàng tuần. Và hình của cô cũng bán rất chạy với giá trị nhan sắc không thua kém các ngôi sao nữ hiện giờ. Cũng vì vậy mà cô ngồi vững vàng ở vị trí chị đại của Duyệt Vi, tổng biển tập cũng vô cùng nâng niu cô không dám lơ là chút nào.
Tạ Trí là nhiếp ảnh gia của Duyệt Vi, cũng là bạn học cấp 2 của Thẩm Ninh Thần. Nhờ mối quan hệ với Thẩm Ninh Thần, Tạ Trí cũng được coi là quen biết với Nhan Mộc Hi.
Anh ta biết rõ tính cách cùng địa vị của cô ở Ngô Thành. Cô gái này tính cách rất nóng nảy, anh ta thực sự sợ cô tức giận bỏ đi không chụp nữa, rồi sau đó tổng biên tập sẽ tìm anh ta hỏi tội.
Anh ta thúc giục: “Máy tính còn có thể dùng được không?”
“Anh Tạ, đợi một chút.”
Tạ Trí hơi cúi người xuống: “Tôi đợi được, nhưng mà cô gái này không đợi nổi.”
Người sửa máy tính gật đầu, “Đã biết.”
Tạ Trí bước tới với một tách cà phê: “Nhan tiểu thư, muốn uống café không?”
Nghe vậy, Nhan Mộc Hi mở mắt ngồi thẳng người dậy, “Được”. Cô nhận lấy, “Cảm ơn.”
Tạ Trí: “Máy tính sẽ sớm sửa xong.” Nói ra lời này, Tạ Trí đột nhiên nghĩ đến còn có một vị muốn cùng Nhan Mộc Hi chụp ảnh.
“Nhan tiểu thư, xin lỗi tôi có chút việc.” Anh ta lấy điện thoại trong túi ra, đến bên cửa sổ bấm một dãy số.
“Ôi, tổ tông của tôi ơi còn phải đợi bao lâu nữa mới tới đây?”
“Gì, tôi còn đang ở nhà, hôm nay phải chụp vài bộ ảnh, các người nhanh lên!”
Tạ Trí nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Anh ta lắc đầu: “Ôi, sao mà toàn gặp phải được tổ tông thế này.”
Tạ Trí: “Nhan tiểu thư, hay cô vào phòng thay đồ trang điểm trước đi.”
Nhan Mộc Hi đứng lên, “Được.” Cô nói xong, đi về phía phòng thay đồ.
Cô vốn có một lớp nền tốt, nên tiết kiệm được nhiều thời gian mỗi khi trang điểm.
Chủ đề của bộ ảnh hôm nay là phong cách lạnh lùng. Nhan Mộc Hi mở to đôi mắt hồ ly, chuyên gia trang điểm đã chọn phấn mắt màu nâu nhặt kết hợp với bút kẻ mắt nâu đậm để kẻ viền mắt trong và ngoài, phần gốc lông mi được tô dày, khiến đôi mắt hồ ly của cô càng thêm cuốn hút hơn.
Tiếp theo là trang điểm môi, chuyên gia trang điểm dùng son dưỡng làm nền, kem nền che đi màu môi nguyên bản, sau đó dùng son đỏ tô nhẹ.
Chuyên gia trang điểm cười nói: “Mỗi lần trang điểm cho Nhan tiểu thư thật tiết kiệm thời gian.”
Nhan Mộc Hi nói: “Chủ yếu là do kĩ thuật của chị tốt.”
Chuyên viên trang điểm cười híp mắt nói: “Nhan tiểu thư, cô có thể vào thay đồ được rồi.”
“Được.” Nhan Mộc Hi đi đến phòng thay đồ.
…
Nhan Mộc Hi đợi nửa canh giờ, đã rất nóng nảy, hét lớn: “Lão Tạ, còn phải đợi bao lâu nữa?”
Tạ Trí vội vàng chạy tới, “Nhan tiểu thư, chủ yếu là đợi nam diễn viên ở phía tây thành phố đến đây. Lúc này ở phía tây đang tắc đường.”
Vừa nghe xong thì có mấy người bước vào phòng thu.
Người đi đầu là một người đàn ông có mái tóc màu vàng, rẽ ngôi kiểu 3-7. Anh ta mặc một chiếc áo dài tay màu trắng, làn da trắng mịn. Cơ bắp trên cánh tay lộ rõ, phía dưới mặc quần jeans dài đến đầu gối, trên mặt đeo kính râm, trông khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo dịu dàng.
Tạ Trí vô tay, “Ôi, tiểu tổ tông, rốt cuộc cậu cũng tới.”
Người đàn ông không phản ứng lại với Tạ Trí.
Tạ Trí cũng không xấu hổ, nhìn Nhan Mộc Hi giới thiệu: “Nhan Mộc Hi là người hôm nay chụp ảnh cùng với cậu, Đoạn Thích.”
Nhan Mộc Hi đứng dậy, lịch sự nói: “Chào anh.”
Nhưng anh ta không đáp lại cô.
Cô hơi sửng sốt, sau đó nhìn người phía sau cầm quạt điện nhỏ, kem chống nắng, nước lọc, mũ chống nắng và các vật dụng chống nắng khác.
Nhan Mộc Hi còn nghĩ thiếu gia đây không phải tới chụp ảnh mà là để đi nghỉ mát.
Cô nói thẳng: “Anh khá chảnh nhỉ.”
Nghe vậy, Đoạn Thích ấn kính râm trên sống mũi, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Một chiếc váy ngắn màu đen với mái tóc đỏ dài đến thắt lưng. Đôi chân dưới lớp váy thẳng tắp thon dài, đi một đôi giày cao gót đỏ. Cô trang điểm theo kiểu lạnh lùng. Đôi mắt dài và hẹp, khóe mắt trong nhỏ, đuôi mắt hếch lên.
Thấy Đoạn Thích không trả lời mình, Nhan Mộc Hi không nhịn được nói: “Chị đây đang nói chuyện với anh, anh không nghe thấy sao?”
Đoạn Thích chế nhạo: “Không nghe thấy!”
Tạ Trí thầm nghĩ trong lòng, kết thúc rồi, thật sự kết thúc rồi. Anh ta sợ hôm nay chụp ảnh sẽ rất khó khăn.