Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 181-2: Nhà có người vợ đanh đá (2)




“Này! Nhìn thấy không? Người đàn ông này sao có thể là Diệu Tổng được, nhiều nhất là gương mặt lớn lên giống Diêu Tổng thôi, hơn nữa lại còn là một người đàn ông thích mua đồ giảm giá!” Một phụ nữ nhỏ giọng nói, nhưng những lời này đều bị Nam Cung Diệu nghe thấy, nhưng anh chỉ hừ lạnh một tiếng.

“Phụ vụ, gói mấy bộ đồ trong tay vợ tôi lại, cả những thứ hồi nãy tôi chỉ nữa...” Nam Cung Diệu chưa kịp nói hết câu thì người phục vụ đã nói.

“Xin tiên sinh chờ một chút, chúng tôi sẽ gọi phục vụ gói đồ lại.” Trong lòng người phục vụ thầm nghĩ, cuối cùng sau một hai năm thì mấy đồ giảm giá đặc biệt cũng đã được người khác mua hết.

“Chờ một chút, những bộ đồ lúc nãy tôi chỉ thì không cần, đồ còn lại thì lấy mỗi kiểu một bộ.” Nam Cung Diệu nói xong liền dịu dàng ôm lấy cái eo nhỏ của vợ.

Lúc này, người phụ vụ mới há hốc mồm ra. Hóa ra người này không phải dạng nghèo hèn mà lại là một thần tài, quả thật mình có mắt như mù. Người phục vụ vội vàng bày ra gương mặt tươi cười chào đón, lấy lòng, nhưng một cái liếc mắt Nam Cung Diệu cũng không cho bọn họ một cái.

“Được được, xin tiên sinh chờ một chút, chúng tôi sẽ nhanh chóng gói lại.” Hai tay người phục vụ đã bắt đầu run rẩy, đây chính là hàng hóa tiêu thụ trong vòng một năm, lần này thì phát tài rồi.

“Cứ quẹt thẻ trước, tôi và vợ tôi còn có việc. Các cô cứ mang quần áo đến văn phòng tổng giám đốc tậo đoàn Nam Cung, tìm Lãnh trợ lý ký nhận là được.” Nam Cung Diệu vô cùng soái khí, ném thẻ vàng đến quầy thanh toán.

Lúc này, tất cả mọi người mà há hốc mồm. Trời ạ! Người đàn ông này thật sự là Nam Cung Diệu – đế vương của giới thương mại, nghe nói tài sản của người này là phú khả địch quốc, khắp nơi trên thế giới đều có tài san đứng tên anh ta.

“Cô, cô, cô là phu nhân của Diệu tổng sao? Chúng tôi quả nhiên là có mắt như mù, cô còn thích cái gì nữa không? Cửa hàng chúng tôi sẽ tặng miện phí cho cô!” Lúc trước người phục vụ này không biết Mộ Hi là phu nhân của tổng giám đốc, nên thái độ rất không lễ phép, còn bây giờ thì lại bắt đầu nịnh bợ.

“Tôi không cần, cám ơn. Thứ ông xã tôi không thiếu nhất chính là tiền bạc. Tôi muốn cái gì anh ấy chắc chắn sẽ mua cho tôi. Còn lòng tốt của các cô thì thôi khỏi đi! Nhưng nói đến kiểu phục vụ khách của các cô thì tôi nghĩ không bao lâu nữa cửa hàng này sẽ đống cửa thôi. Ông xã của tôi là người mềm lòng nên mới mua nhiều quần áo của cửa hiệu như vậy, anh ấy cũng chỉ muốn giúp đỡ các cô mà thôi, nếu không thì ngày mai ngay cả mặt trời các cô chỉ sợ cũng chả thấy được!” Mộ Hi vừa ưu nhã nhận thẻ vàng từ người phục vụ vừa nói.

“Ông xã, chúng ta đi thôi.” Mộ Hi dịu dàng nói.

“Bà xã, chỉ cần em thích, đừng nói là quần áo, ngay cả cửa hiệu nho nhỏ đó anh cũng sẽ tặng lại cho em!” Lời nói này làm cho tất cả phụ nữ phải hâm mộ, ghen ghét!

Khuôn mặt mấy người phục vụ đã tái mét, bọn họ tin tưởng không tính mặt mũi của cửa hiệu khá quy mô này, chỉ cần Nam Cung Diệu nói một câu, chắc chắn bọn họ sẽ phải đóng cửa.

“Ông xã, chúng ta về nhà đi, em nhớ bọn nhỏ.” Mộ Hi làm nũng nói (“Hàn Ngu Chi 2015” là gì... ko hiểu =))))

“Được, chúng ta dọn đường về nhà!” Sau khi hai người về đến nhà, bọn nhỏ đã ăn xong bữa cơm, Nam Nam và ông nội đang chơi đánh cờ, còn Lâm Lâm thì ở một bên chơi đùa với ông cụ.

“Mẹ, Lâm Lâm rất nhớ mẹ... Có phải mẹ Tĩnh Sơ sinh một bé gái hay không?” Lam Lâm ôm chân Mộ Hi hỏi.

“Đúng vậy, nhưng mẹ Tĩnh Sơ của con sinh một bé trai.” Mộ Hi cười nói, chuẩn bị bế Lâm Lâm nhưng ai ngờ Nam Cung Diệu đã giành ôm cô bé trước.

“Con gái bảo bối của cha có nhớ cha hay không?” Nam Cung Diệu thơm vào má Lâm Lâm một cái rồi bế Lâm Lâm đi mất.

“Sao rồi con trai? Con có thắng được không? Ông nội của con là một cao thủ chơi cờ, rất lợi hại đấy!” Mộ Hi ngồi xuống bên cạnh Nam Nam.

“Mộ Hi à, quả thật thắng nhóc xấu xa này rất lợi hại! Xem ra một đời anh danh này của cha đã bị ngục gã trên tay cháu nội rồi!” Nam Cung Vân lau mồ hôi nói.

“Cái gì? cha là người thua sao? Không thể nào? Nam Nam mới chỉ là một đứa trẻ thôi!” Mộ Hi khó tin hỏi.

“Đúng vậy, là cha thua, không những vậy mà còn thua cực kỳ thảm nữa!” Nam Cung Vân cười nói. Thật ra Nam Nam lợi hại thì ông cũng rất cao hứng, điều này chứng minh đàn ông nhà Nam Cung rất thông minh thôi.

Thật ra... Vì sao Nam Nam lại lợi hại như vậy?

Điều này cũng là Nam Nam đã từng đạt giải quán quân tổ chức trên mạng, tất nhiên ông nội sao có thể là đối thủ của cậu nhóc, nói thật thì lúc này Nam Nam vẫn còn thủ hạ lưu tình với ông nội đấy! Nếu không thì Nam Cung Vân sẽ phải thất bại thảm hại hơn nữa!

“Vậy sao? Hay là con với cha cùng chơi một ván đi, con cũng đang ngứa tay đây.” Mộ Hi nhìn con trai bảo bối dám giết cha chồng mình không con một mảnh giáp, vì vậy nhất thời không đành lòng, nên quyết định cùng ông chơi thê một ván để ông vui vẻ một chút. Người già ấy mà, nhiều khi lại rất giống trẻ con, nhiều khi phải dỗ dành mới được.

“Được. Nam Nam quá lợi hại, hôm nào ông nội sẽ đến để hôc tập con. Hôm nay ông và mẹ con sẽ chơi thêm một ván.” Nam Cung Vân cười nói. Kỳ thật bây giờ người này càng tức giận thì ông càng hài lòng, cũng giống như mình là một đứa trẻ, không cách nào ngăn cản được.

“Vậy thì con giao cho mẹ đấy. Con đi hoạt động tay chân một chút.” Nam Công chạy ra ban công. Vì gần đây cậu có học được mấy chiêu thức khá lợi hại của dượng Thiên Vũ, nên bây giờ phải tập luyện cho tốt mới được.

“Con đi chơi đi.” Mộ Hi ngồi vào vị trí của Nam Nam, bắt đầu cùng bố chồng chém giết lẫn nhau.

Nháy mắt đã 3 tiếng trôi qua.

Nam Cung Diệu kể cho Lâm Lâm nghe một câu chuyện cổ tích, nháy mắt cô bé đã ngủ mất, còn Nam Nam thì vẫn nằm trên giường đọc sách.

“Cha à, đã không còn sớm nữa rồi, cha mau đi ngủ sớm đi. Hôm nay là ngày cha được ngủ cùng với mẹ đấy...”

Nam Nam thấy cha mình ngắm nhìn em gái ngủ đến mức say sưa, vì thế liền tốt bụng nhắc nhở. Ai ngờ Nam Nam vừa nói xong, Nam Cung Diệu đã bật dậy. Trời ạ! Cuối cùng thì cũng đến phiên mình, đáng chết, vậy mà mình lại ngắm con gái đến quên cả chuyện này, đây không phải là đang lãng phí thời gian sao? Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, một tuần anh chỉ được ở bên vợ có 3 buổi tối thôi đấy!

“Con trai, đi ngủ sớm đi.” Nam Cung Diệu lấy tốc động nhanh nhất lao xuống lầu nhưng lại th6ý cô vợ nhỏ của mình vẫn còn đang chăm chú đánh cờ.

“Trời ạ! Tiểu tổ tông của tôi ơi, đã mấy tiếng trôi qua mà hai người vẫn còn đánh cờ sao? Giải tán, giải tán, quá muộn rồi!” Nan Cung Diệu không thể kiên nhẫn được nữa nên liên tục thúc giục hai người.

“Thằng nhóc xấu xa, mới có vài tiếng thôi chứ mấy. Bây giờ mới 8 rưỡi. Không muộn, không muộn, chúng ta chơi thêm một ván nữa.” Có vẻ Nam Cung Vân đã bớt cơn nghiện.

“Đúng vậy. Ông xã, anh cứ đi ngủ trước đi. Em muốn chơi thêm một ván nữa.” Mộ Hi cũng không thèm để ý Nam Cung Diệu, phất tay nói.

“Cha à! Ngài có phải cha ruột của con không? Cha có phát hiện con trai của cha đang rất vội hay không?” Lúc này Nam Cung Diệu đã rất ngấp, vì vậy đành hô to với ông cụ.

“Con vội thì mau đi toilet đi, ở trong này ồn ào làm gì?” Nam Cung Vân cũng không hê ngẩng đầu nhìn con trai, giống Mộ Hi phất tay với Nam Cung Diệu, ý bảo anh mau đi đi.

“Cha thật quá đáng! Cháu trai của cha áp bức con, bây giờ cha cũng muốn áp bức con sao? Hôm nay là ngày con dâu và con trai của cha được ngủ cùng một giường, lão nhân gia ngài nỡ nhẫn tâm chiếm vợ của con sao?” Nam Cung Diệu đi dép lê, đứng trước mặt lão gia tử ra sức thuyết phục.

“Cái gì? Đúng là thằng nhóc xấu xa, con chỉ có tiền đồ như vậy thôi sao? Thôi được rồi, tôi tra con dâu lại cho cậu, được chưa? Ha ha...”

Cuối cùng thì Nam Cung Vân cũng hiểu con trai mình đang vội chuyện gì. Hóa ra là nó muốn con dâu! Cũng khó trách, từ khi ông chuyển tới đây thì phát hiện một tuần con trai chỉ được ngủ với con dâu ba ngày, quả thật là hơi ít, dù sao thì tụi nó cũng còn trẻ! Điều này có thể hiểu được.

“Nam! Cung! Diệu! Anh ở trong này ồn ào làm gì? Anh xem, ngay cả cha cũng bị anh đuổi đi rồi kìa!” Mộ Hi không vui hỏi.

“Trước tiên em không cần lo lắng cho ông đâu, quản lý mình cho tốt là được! Nam Cung Diệu kéo Mộ Hi lên lầu.

“Em làm sao?” Mộ Hi khó hiểu hỏi.

“Bà xã của anh à, có phải chúng ta nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng hay không?” Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi hỏi.

“Được, hôm nay em sẽ hoàn thành đúng nghĩa vị của mình, Đi thôi.” Mô Hi làm tư thế mời Nam Cung Diệu.

Nam Cung Diệu khinh ngạc, cô gái ngốc của mình muốn chơi cái gì sao? Nhưng dù sao cũng phải tắm rửa. Vì vậy Nam Cung Diệu liền đi đến phòng tắm.

Chỉ một lát sau, Mộ Hi cũng xuất hiện tbên cạnh phòng tắm.