"Cám ơn." Đông Minh Hiên sau khi nói xong nhanh chóng rời đi, sợ Thượng Quan Sở sẽ thay đổi ý định.
"Yêu nghiệt, anh làm như vậy không sợ là thả hổ về rừng sao?" Nhạc Nhạc không chút tán thành ý định của Thượng Quan Sở.
"Đây là ý của Thanh Linh." Vừa rồi anh thấy Thanh Linh lúc nghe được
Đông Minh Hiên nói cả đời giam cầm cúi đầu hiểu rõ, đã biết kết quả mà
cô muốn chính là như vậy. Cho dù Đông Vinh chết, cô cũng sẽ không vui vẻ gì. Nhưng nghĩ đến người hại chết mẹ cô bị trong nhà cả đời, lòng cô dễ chịu chút.
Nhạc Nhạc nhìn về phía Diệp Thanh Linh, nhìn vẻ mặt đã biết đây là ý của cô, cũng không tái trách tội Thượng Quan Sở, nói: "Tôi tin Thanh Linh
có đạo lý của riêng mình."
Đối với sự lý giải của Nhạc Nhạc, Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn anh ta, sau đó cười nói: "Kỳ thật cũng không có đạo lý gì."
"Nếu đã không có đạo lý thì vì sao phải đáp ứng yêu cầu của Đông Minh Hiên?" Nhạc Nhạc kêu lên.
"Pháp viện phán quyết như thế." Cô không có nói sai, việc Đông Vinh đắc
tội chỉ có thể phán tù chung thân, muốn phán tử hình căn bản là không có khả năng. Khả năng Thượng Quan Sở có thể lợi dụng người của anh giết
Đông Vinh, nhưng vậy thì thật quá tốt cho Đông Vinh trong khi Đông Vinh
làm nhiều chuyện xấu như vậy.
Nhạc Nhạc thấy lời nói của Thanh Linh rất đúng, liền không còn muốn vì Đông Vinh mà chuyện trở nên rối rắm.
Ngày hôm sau, pháp viện liền phán Đông Vinh vô tội. Buổi chiều, Đông Minh Hiên lại đến nhà họ Diệp.
Thấy Đông Minh Hiên, mọi người cũng không thèm để ý đến anh ta, bởi vì
mỗi lần anh ta đến đều vì Đông Vinh mà cầu xin Diệp Thanh Linh. Vì thế
mà Diệp Thanh Linh không muốn gặp anh ta nữa, đứng ở trong thư phòng mà
không ra khỏi cửa.
Đông Minh Hiên nhìn Thượng Quan Sở, nói: "Thiếu gia Sở, tôi có một yêu cầu, mong anh hỗ trợ, không biết được không?"
"Không được." Nhạc Nhạc cùng Thượng Quan Sở trăm miệng một lời nói.
Người này sao khi cần nhờ người khác giúp đỡ nhờ giúp việc ngầm, luôn
luôn đến đây một chuyến.
Đông Minh Hiên liếc mắt nhìn hai người một cái, lại nói: "Theo như lời của Linh Linh nói, cha tôi không có bị điên."
Điểm ấy mọi người đều biết được không, Nhạc Nhạc liền lườm Đông Minh Hiên một cái.
"Cả ngày ông ấy đều tìm cách báo thù Linh Linh, tôi không muốn mỗi ngày ông ấy đều sống trong cừu hận." Đông Minh Hiên nói.
"Cậu muốn như thế nào?" Thượng Quan Sở ôn hoà nhìn Đông Minh Hiên.
"Nghe nói thủ hạ của thiếu gia Sở có vị bác sĩ tên là Khương Thừa, tôi
muốn mời anh ta giúp cha tôi mất đi trí nhớ." Như vậy ông ấy có thể tiếp tục sống một lần nữa, cho dù là ở trong nhà giam, cũng sẽ được vui vẻ
một ít, đây là anh ta là một người con trai, duy nhất muốn vì cha làm
những chuyện như vậy.
"Muốn trở thành người mất trí, tôi có thể giúp cậu." Vẫn không nói chuyện Chu Ngao đột nhiên nói.
"Thật không?" Đông Minh Hiên không nghĩ tới có người nguyện ý giúp anh ta, mừng rỡ nhìn Chu Ngao.
"Đương nhiên là thật." Chu Ngao trả lời rõ ràng.
"Cám ơn! Việc này, phải làm phiền đến vị tiên sinh này." Đông Minh Hiên vội vàng cảm ơn.
"Không cần khách khí." Chu Ngao cười đến quái dị, nhìn Đông Minh Hiên
hỏi: "Không biết cha cậu có cần phục vụ nào khác nữa hay không?" Hắn
hỏi, nụ cười mang vẻ nham hiểm.
"Phục vụ khác?" Đông Minh Hiên nghĩ nghĩ nói: "Cha tôi tốt lắm, ông ấy
không có bệnh gì." Anh ta không hiểu sự phục vụ khác này là chỉ cái gì?
Chu Ngao xem nhẹ câu nói kế tiếp của Đông Minh Hiên, chỉ cười nói: "Ví
dụ như lúc làm mất đi trí nhớ có cần làm họ biến thành ngu ngốc hay
không a! Có lẽ khiến họ bị liệt nữa người gì đó?"
Thượng Quan Sở Hòa Nhạc Nhạc đã biết người này khi không nói giúp người liền không có gì tốt đẹp, liếc Đông Minh Hiên một cái.
Đông Minh Hiên vì lời nói của Chu Ngao mà hoảng sợ không nhẹ, thật vất
vả mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt mất tự nhiên nhưng vẫn cố ý cười ha ha, nói: "Tôi thấy không cần, cái gì cũng không cần. Anh cứ coi như tôi
chưa từng tới." Nói xong liền giống như chạy trốn biến mất ở biệt thự
nhà họ Diệp.
"Này! Cậu đừng có chạy chứ! Này!" Chu Ngao thấy Đông Minh Hiên chạy
trốn, nôn nóng kêu lên, hy vọng anh ta có thể dừng lại, tốt nhất là mời
hắn ở trên người cha anh ta thử châm linh tinh, phải biết rằng, người
tìm hắn trong biến họ thành thông minh, tìm hắn khôi phục trí nhớ cũng
có, nhưng lại không có người nhờ hắn biến người bình thường thành không
còn trí nhớ có thể biến đổi thành ngu ngốc, thật vất vả mới có một cơ
hội đến đây, sao hắn còn chưa nói xong lại bỏ chạy chứ? Chu Ngao ngẩn
người, vẻ mặt thất vọng nhìn cửa lớn.
Nhìn Chu Ngao, Thượng Quan Sở Hòa Nhạc Nhạc cười nắc nẻ. Đây là quái
thai từ nơi nào đến, cho dù chưa gặp qua biến người ta thành ngu ngốc,
có gì cao hứng lớn như vậy, đem nhân gia Đông Minh Hiên dọa thành cái
dạng gì nhi?
Sau lần này, Đông Minh Hiên rốt cuộc không xuất hiện ở nhà họ Diệp nữa,
cho dù rất nhiều năm sau, Diệp Thanh Linh có lòng mời anh ta về làm
khách, anh ta cũng đều là tìm lý do chối từ.
Đến khi thương tích của Mễ Lam Nhi gần như hoàn toàn khỏi hẳn, mọi người đều khẩn cấp muốn Chu Ngao đi trị liệu Mễ Lam Nhi, hy vọng cô có thể
tỉnh lại.
Hôm nay tất cả mọi người đều đến bệnh viện, anh em họ Dịch cùng Kim
Thành Vũ cũng đến. Tô Phi cùng Ngô Vân cũng đặc biệt khẩn trương, sợ lúc đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Khương Thừa đi theo phía sau Chu
Ngao, là vì có thể học tập nội dung quan trọng trong châm cứu từ Chu
Ngao.
Chu Ngao chữa cho Mễ Lam Nhi không cho những người khác xem, trừ Khương
Thừa, trong phòng bệnh vốn không có người khác. Bởi vậy mọi người chỉ có thề ở ngoài cửa mà chờ.
Nghe nói có khả năng hôm nay Mễ Lam Nhi sẽ tỉnh lại, Trương Đình Đình
cũng không có đến công ty. Cách vài phút lại hỏi Diệp Thanh Linh: "Thanh Linh, cô nói bác sĩ Chu có thể giúp Mễ Lam Nhi tỉnh lại sao?" Người ta
bác sĩ cũng chưa làm, hắn chỉ dùng mấy kim châm có thể chữa trị cho Mễ
Lam Nhi, điểm ấy khiến Trương Đình Đình hoài nghi.
"Không biết." Diệp Thanh Linh trả lời, cô cũng không biết khả năng Chu
Ngao này như thế nào, chỉ là tình huống bây giờ chỉ cần có hi vọng cứu
được Mễ Lam Nhi cô sẽ làm. Khương Thừa đã nói Chu Ngao là thiên tài y
học, anh ta tin tưởng Chu Ngao, cô cũng không có lý do gì không tin.
Thời gian trôi qua thật lâu, Trương Đình Đình có chút không kiên nhẫn,
nói "Thanh Linh, bác sĩ Chu đến giờ còn không ra, đã qua nhiều giờ vậy
rồi? Hay là bác sĩ Chu cũng không có cạc!"
"Không biết." Diệp Thanh Linh nghe câu hỏi của Trương Đình Đình, thản nhiên phun ra hai chữ.
Trương Đình Đình bất lực nhìn chằm chằm Diệp Thanh Linh, cô ấy vẫn rất
bình tĩnh, ngẩn ngơ nhìn thật lâu, không còn kiên nhẫn, nói: "Thanh
Linh, cô nói bác sĩ Chu này, sẽ không là gạt người chứ!"
Diệp Thanh Linh đứng lên, thản nhiên nói: "Không biết."
Vẫn là hai chữ này nha! Trương Đình Đình trừng lớn hai mắt nhìn về phía
Diệp Thanh Linh đang đi, nói: "Thanh Linh, đợi tôi đã, tôi cũng phải đi
toilet."
Diệp Thanh Linh đi chậm lại, Trương Đình Đình liền đi theo, nói: "Thanh
Linh, hôm nay cô làm sao vậy? Thế nào cũng chỉ là hai chữ?"
"Không có a?" Diệp Thanh Linh thản nhiên cười hỏi.
Trương Đình Đình nghe xong, ngửa đầu, lấy tay vỗ vỗ lên trán, vẻ mặt
biểu tình bị đả bại, nói: "Nói chuyện với cô sao càng nói lại càng rút
gọn chứ? Mong cô đừng niệm tam tự kinh được không?" Cô hai chữ như vậy,
chỉ dùng hai chữ để nói chuyện, giống như lúc còn nhỏ từng đọc qua tam
tự kinh.
Không đợi Diệp Thanh Linh nói, Trương Đình Đình lại nói: "Kỳ thật tôi
cảm thấy Tiền Nguyên yêu Mễ Lam Nhi, sao Mễ Lam Nhi nhìn không thấy
chứ?"
"Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường!" Diệp Thanh Linh nói.
Diệp Thanh Linh cuối cùng không đọc tam tự kinh, Trương Đình Đình ở
trong lòng đương nhiên tạ trời, bằng không cô còn tưởng rằng chính mình
quay lúc nhỏ nữa?
Trương Đình Đình đi một đường nói một đường, tiến toilet đã thấy Dịch
Hiểu Huyên từ bên trong đi ra. Hình như không nhìn thấy Diệp Thanh Linh, lập tức xô vào người Diệp Thanh Linh, dù choThanh Linh thấy sự việc bất thường, muốn tránh cũng không được. Dịch Hiểu Huyên cả người lập tức xô tới, Diệp Thanh Linh không đứng vững té về phía sau, đúng lúc có Trương Đình Đình đỡ lấy, bằng không đã ngã trên mặt đất.
Trương Đình Đình thấy hình như Dịch Hiểu Huyên cố ý xô Diệp Thanh Linh,
tức giận kêu to, "Dịch Hiểu Huyên, cô không có mắt sao? Cô sao có thể cố ý xô Thanh Linh?"
Dịch Hiểu Huyên tội nghiệp nhìn Diệp Thanh Linh cùng Trương Đình Đình,
nhất thời trong mắt rưng rưng nói: "Thực xin lỗi, tôi... Tôi..."
"Cô đừng giả bộ đáng thương, vừa rồi rõ ràng tôi nhìn thấy cô là cố ý xô Thanh Linh." Trương Đình Đình không phải cái người dễ trêu chọc, tính
tình rất nóng nảy, không muốn nhìn nhất chính là người không có việc gì
giả bộ đáng thương.
Dịch Hiểu Huyên đột nhiên khóc lớn lên, vừa khóc vừa kêu lên, "Anh hai, anh hai, có người muốn đánh em."
Dịch Thiếu Kiệt lo lắng Hiểu Huyên, mà cô lại đi toilet một hồi lâu còn
không có trở về, liền nhìn. Vừa nhìn cửa thấy toilet, chỉ thấy cô từ bên trong đi ra vừa đi vừa khóc, còn nói có người muốn đánh cô. Liền vội
vàng đi đến nhìn mặt em gái mình, hỏi: "Hiểu Huyên, xảy ra chuyện gì?"
"Anh hai, hai người đó đánh em." Dịch Hiểu Huyên như là bị ủy khuất bằng trời, khóc được có thể nói là một người đáng thương.
Dịch Thiếu Kiệt vốn đau lòng, nghe em gái nói bị người ta đánh, liền
nhìn xem trên người cô thì thấy hai cổ tay xanh tím, sắc mặt nhất thời
tối lại, nổi giận đùng đùng nói: "Là ai đánh em?"
Diệp Thanh Linh cùng Trương Đình Đình thấy Dịch Hiểu Huyên ra toilet,
lại tự mình đi vệ sinh, cũng không biết Dịch Hiểu Huyên bỗng nhiên khóc
lên là có ý gì. Khiến các cô cũng đi ra theo, chỉ thấy Dịch Thiếu Kiệt
nổi giận đùng đùng trừng mắt hai người bọn họ.
Diệp Thanh Linh thản nhiên liếc Dịch Thiếu Kiệt một cái, nói: "Có việc gì?"
Dịch Thiếu Kiệt rất tức giận, lớn tiếng chất vấn, "Là cô đánh em gái tôi, còn mắng là đồ ngốc?"
"Không thể nào." Diệp Thanh Linh cảm thấy việc này quá buồn cười, cảm
thấy có chút hiểu kỳ, không biết vì sao lại trở thành kẻ đánh người?
Trương Đình Đình nhìn Dịch Thiếu Kiệt, nói: "Anh có lầm không đấy, Thanh Linh làm sao đánh em gái anh? Con mắt nào của anh nhìn thấy?" Này rõ
ràng là vu oan giá họa rồi!
Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh rời đi, cảm thấy không được yên tâm, tuy nói nơi này chính là bệnh viện tư nhân của anh, hơn nữa nơi này là
tầng cao nhất, căn bản là không có người đi lên, nhưng không hiểu sao
anh vẫn lo lắng, liền đi xem. Ở phía xa, anh chỉ thấy Dịch Thiếu Kiệt
ngăn lại không cho Diệp Thanh Linh đi, cũng không ra tiếng, biết là đã
xảy ra chuyện.
Dịch Thiếu Kiệt gặp Trương Đình Đình nói như vậy, tức giận càng tăng
lên, liền quát lớn: "Các người, hai người đánh em gái tôi một cái, Thanh Linh cô hãy giải thích đi, bằng không đừng nghĩ rời đi."
"Thiếu Kiệt là muốn Thanh Linh qua đêm ở ngoài toilet sao?" Giọng nói của Thượng Quan Sở có vẻ châm biếm vọng đến.
Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở, trong nháy mắt nhìn thấy anh xuất
hiện, lòng cô thực sự cảm động, cô thật may mắn, có như vậy một người để ý cô, đến vào toilet, anh cũng lo lắng đến xem. Diệp Thanh Linh nhìn về phía Thượng Quan Sở cười tươi.
"Thượng Quan, sao anh cũng đến đây?" Dịch Thiếu Kiệt không nghĩ tới
Thượng Quan Sở lại bỗng nhiên xuất hiện, sửng sốt một chút mới phản ứng
lại.
Nhìn thấy cô cười, tâm tình của Thượng Quan Sở liền trở nên tốt hơn.
Nhìn Dịch Thiếu Kiệt nói: "Nếu tôi không đến, vợ của tôi có thể được rời khỏi nơi này sao?"
"Này... Tôi không phải có ý này." Dù Diệp Thanh Linh có đánh em gái của
hắn, hắn làm một người đàn ông, cũng không khả năng động tay với phụ nữ!
"Không phải ý này thì tốt rồi." Thượng Quan Sở cười ôm lấy Diệp Thanh Linh rời đi.
"Anh Sở, anh ơi, cô ấy đánh em, Hiểu Huyên đau quá, đau quá..." Dịch
Hiểu Huyên thấy Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh cùng nhau rời đi,
khóc lóc nói.