5 giờ sáng hôm sau, trong sân vang lên tiếng người chạy bộ "Một, hai, ba, bốn."
Vốn dĩ Nhạc Nhạc đang mộng đẹp bị đánh thức, xoa mắt rời giường đi đến
sân. Khi anh ta nhìn thấy 7 tên đẹp trai chạy bộ ngoài sân, nhất thời bị ngã, này cũng quá nhàm chán bà cố đi! Năm giờ không ngủ được rời giường chạy bộ hô đều.
"Này này... Các anh đẹp trai, các anh có thể dừng một chút không?" Nhạc Nhạc vô tình nói.
Bảy tên đẹp trai tiếp tục chạy bộ, không có người để ý đến hắn.
Nhìn bọn họ chạy một vòng lại một vòng, Nhạc Nhạc kêu: "Này... Dừng
dừng, dừng lại." Anh ta rất lớn tiếng, khiến người còn trong mơ tỉnh
lại, nhưng bảy tên đẹp trai này giống như không có nghe thấy, không để ý tới anh ta.
"Đừng chạy..." Nhạc Nhạc lại lớn tiếng kêu lên.
Mặc anh ta kêu như thế nào, người khác vẫn không để ý tới anh ta, Nhạc
Nhạc không hề kêu, không hề kêu, nổi giận đùng đùng xông lên phòng trên
lầu hai của Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh, đập cửa, "Yêu nghiệt,
anh đi ra cho tôi."
Nhạc Nhạc kêu như vậy, Thượng Quan Sở quả thực mở cửa, Diệp Thanh Linh
mặc chỉnh tề nhìn Nhạc Nhạc nói: "Anh ở trong này làm gì?"
Nhìn Diệp Thanh Linh mặc chỉnh tề, Nhạc Nhạc cười nói: "Thanh Linh sớm như vậy liền rời giường sao?"
"Đồng hồ báo thức kêu lâu như vậy, anh không có nghe sao." Diệp Thanh Linh thản nhiên nói xong chậm rãi ra ngoài.
"Đồng hồ báo thức? Đồng hồ báo thức nào? Sao anh không biết?" Nhạc Nhạc
không hiểu lắm phòng anh ta có đồng hồ báo thức từ bao giờ.
"Bảy tên bên ngoài." Thượng Quan Sở cười đáp, đi theo Diệp Thanh Linh xuống lầu.
"Cái gì? Mấy tên đẹp trai kia là đồng hồ báo thức?" Đồng hồ báo thức đẹp trai như vậy anh ta là lần đầu gặp.
"Đương nhiên." Thượng Quan Sở trả lời.
Nhạc Nhạc không biết sao bọn quái thai này luyện thành như vậy, thì ra là do yêu nghiệt luyện bọn họ thành quái thai.
Mọi người chuẩn bị xong, đều ra ngoài sân, mấy tên kia mới ngừng báo thức.
Diệp Thanh Linh nhìn lướt qua hai bên sườn Thượng Quan Sở bảy người đứng thẳng tắp, hoài nghi hỏi: "Bọn họ có ích lợi gì?"
Thượng Quan Sở không có trả lời, bảy người kia mở miệng tự giới thiệu.
Người thứ 1 bên trái mở miệng trước, "Bốn người chúng tôi kêu xuân hạ
thu đông (la xuân, Hạ thiên, giang thu, tôn đông) đối với lần lên núi
Lăng Không này, chúng tôi chủ yếu là dò đường cùng mở đường."
Người đứng thứ 1 bên phải cũng giới thiệu nói: "Ba người chúng tôi kêu
Bách Sự Thông (bạch hoa, vương tứ, tạ thông), mặc kệ gặp vấn đề gì,
chúng tôi biện pháp giải quyết tốt nhất."
Nhạc Nhạc nghe xong cười trêu ghẹo nói: "Hy vọng không phải đồ mặt dày." Nói cho cùng nghe không tính, phải làm tốt mới tính.
"Yên tâm, chuyện của thiếu gia Sở, chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thành." Bảy người 1 miệng nói.
"Đã như vậy, chúng tôi không cần đi, mấy người đi được rồi!" Nhạc Nhạc
nói xong liền muốn trở về phòng. Sớm như vậy rời giường, anh ta thấy còn chưa ngủ đủ đâu? Đã có người làm việc, anh ta vì sao phải tự mình làm
chứ?
"Tùy anh." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời Nhạc Nhạc, sau đó xoay người sang nói với Thượng Quan Sở: "Chúng ta đi."
Nhạc Nhạc nghe Diệp Thanh Linh nói như vậy, vội vàng đuổi kịp, nói:
"Thanh Linh đợi anh đã, anh cũng phải đi."Thanh Linh muốn đi, anh ta
đương nhiên muốn đi cùng.
"Anh trở về ngủ đi!" Đối với biểu hiện vừa rồi của Nhạc Nhạc, Tô Phi
thập phần không hài lòng, Mễ Lam Nhi tựa như người thân của bọn họ, chỉ
cần là vì Mễ Lam Nhi, bọn họ ai cũng sẽ không lùi bước.
Nhạc Nhạc không để ý tới Tô Phi, tha thiết đi theo phía sau Diệp Thanh Linh, nói: "Thanh Linh đi nơi nào tôi phải đi nơi đó."
"Như vậy mới là chị em tốt!" Diệp Thanh Linh liếc mắt Nhạc Nhạc một cái, cười nói.
Thấy Diệp Thanh Linh cười, Nhạc Nhạc nhất thời đắc ý vênh váo tay theo
thói quen khoác lên vai Diệp Thanh Linh. Thượng Quan Sở thấy không khách khí vuốt ve tay hắn, nói: " Chị em tốt của Thanh Linh đừng lộn xộn được không?"
Nhạc Nhạc liếc mắt Thượng Quan Sở một cái, nói: "Tôi vẫn động như thế nào?"
Thượng Quan Sở chẳng những không tức giận, ngược lại vẻ mặt đẹp mặt ý cười, không nói lời nào.
Thấy anh khác thường như vậy, Nhạc Nhạc ngược lại quy củ, không hề bắt tay khoác lên trên vai Diệp Thanh Linh.
Đoàn người đi đến chân núi Lăng Không, nhìn vách núi kia, mọi người cũng không dám tin Khương Thừa sẽ ở trên đó. Núi sao lại có người ở hơn nữa
lại là một thầy châm cứu? Tuy nói mọi người đều hoài nghi, nhưng là quả
thật kết quả điều tra của Ngô Vân chính là Khương Thừa thật sự lên núi,
nhưng Khương Thừa có bình yên hay không thật không dám nghĩ.
Xuân hạ thu đông không cần Thượng Quan Sở chỉ thị mà bắt đầu ở phía
trước dẫn đường, bọn họ trên người có các thiết bị, thật sự đem triền
núi không có đường tìm ra một con đường. Xem ra đường này thực sự có
người đi qua, nhưng nhiều cây cỏ cao gần bằng người, Diệp Thanh Linh
nhìn cái gọi là đường do dự một chút, nói: "Thật không có đường khác?"
Cô không tin Khương Thừa đúng là lên núi như vậy.
"Không có." Xuân hạ thu đông trả lời, bọn họ vừa rồi tìm được đúng 1
đường, chỉ có này là đi tốt nhất, hơn nữa cũng có dấu vết người đi qua.
Diệp Thanh Linh suy tư trong chốc lát, nói: "Đi thôi!" Xem ra là cô suy nghĩ nhiều.
Đi không bao lâu, Nhạc Nhạc kêu lên, "Rắn." Anh ta gọi liền ôm lấy Từ Ngôn cách anh ta gần nhất.
Từ Ngôn thản nhiên liếc nhìn Nhạc Nhạc một cái, nhìn Tô Phi lạnh nghiêm
mặt từ trên người lấy ra dao chém sắt như chém bùn chém rắn làm hai,
lạnh lùng nói: "Anh có thể xuống dưới không?"
Nhạc Nhạc tựa như con bạch tuộc dính trên người Từ Ngôn, nhìn rắn đã
chết, mới không tình nguyện xuống dưới, nói: "Tôi sợ nhất động vật máu
lạnh này đó." Nghĩ đến rắn rất dài.
Bò trên mặt đất, anh ta liền cảm thấy toàn thân nổi da gà, chán ghét nói không nên lời.
Từ Ngôn nghĩ đến thương pháp xuất thần nhập hóa kia của Nhạc Nhạc, nghĩ
đến lúc trước anh ta nổ súng trấn định, không khỏi cười nói: "Thì ra anh cũng có nhược điểm." xem ra, Nhạc Nhạc đều luôn ra vẻ sợ hãi, kì thực
không có thực sự sợ. Nhưng vừa rồi lúc thấy anh ta nhìn thấy rắn, trong
mắt hoảng sợ, anh biết người đàn ông so với phụ nữ còn đẹp hơn này có
nhược điểm.
Thượng Quan Sở cũng cười nói nói: "Như vậy thật ra bản chất Nhạc Nhạc là con gái."
Diệp Thanh Linh nghe xong nở nụ cười, hai người kia, ngày nào không đấu võ mốm thật không bình thường.
"Là người thì sẽ có nhược điểm ai nói sợ rắn là con gái?" Phải biết rằng trên đời này nhiều người sợ rắn.
Nghe Nhạc Nhạc nói xong, Thượng Quan Sở trên mặt lộ ra một chút cười tà ác.
Mọi người chân đi gập ghềnh đi hơn mười phút, Thượng Quan Sở đột nhiên nói: "Một con rắn thật to."
Diệp Thanh Linh biết đây là Thượng Quan Sở cố ý dọa Nhạc Nhạc, cúi đầu cười cười tiếp tục đi trước.
Nhạc Nhạc thật sự bị dọa, nghe Thượng Quan Sở vừa nói như vậy, không tới hai giây, lại cả người ôm lấy Từ Ngôn phía sau.
Từ Ngôn lạnh thanh âm nói: "Không có rắn." Anh nếu không nói như vậy, sợ là phải cõng 1 người đàn ông to lớn lên núi.
Nhạc Nhạc từ trên người Từ Ngôn xuống dưới, hung hăng nhìn phía sau lưng Thượng Quan Sở liếc mắt một cái.
Đoạn đường kế tiếp, Thượng Quan Sở cũng không có việc gì liền dọa Nhạc
Nhạc, Nhạc Nhạc chỉ cần vừa nghe nói có rắn liền nhảy đến trên người Từ
Ngôn.
Sau nhiều lần, Từ Ngôn nhìn bóng dáng tiêu sái của Thượng Quan Sở, thực
thành khẩn nói: "Thiếu gia Sở, đừng dọa Nhạc Nhạc." Anh tổng kết rút ra
kinh nghiệm, thiếu gia Sở lại dọa Nhạc Nhạc, anh cũng sắp trở thành kiệu người của Nhạc Nhạc.
"Được." Thượng Quan Sở thấy chơi mãi trò đùa này, cũng không có ý nghĩa.
Dọc theo đường đi, Thượng Quan Sở không có việc gì dọa dọa Nhạc Nhạc,
Diệp Thanh Linh yên lặng đi theo bọn họ, cô lần đầu tiên đi núi, đi đứng cũng không tốt. Vì đi đường núi, cô đi một đôi giày đế bằng.
Đi khoảng 2 giờ, mọi người mệt lại nóng, đầy người đều là mồ hôi. Thượng Quan Sở lấy ra quạt từ ba lô, thỉnh thoảng vì Diệp Thanh Linh quạt,
không ngừng hỏi, "Nóng sao?"
"Ừ." Diệp Thanh Linh gật đầu, cầm quạt trong tay anh cũng quạt cho Thượng Quan Sở.
2 tiếng, bọn họ xem như đến đỉnh núi, nhìn thấy núi có ngọn khác cao
hơn, mọi người không khỏi cảm thán, thật sự là núi cao có núi cao hơn
nha!
Kế tiếp là đường khá bằng phẳng, nhìn núi phía trước không xa, nhưng đi có hơi xa, 2 tiếng cũng không thể đến.
Bạch Hoa trong Bách Sự Thông nói: "Thiếu gia Sở, chúng ta phải nhanh lên theo như bản đồ chúng ta cứ đi như vậy 3 ngày cũng không tới."
"Ừm!" Thượng Quan Sở đáp lại quay đầu nhìn Diệp Thanh Linh, "Thanh Linh có thể đi sao?"
"Có thể." Cô không phải thiên kim tiểu thư, tuy nói cô thích yên lặng, nhưng cô cũng có thể chịu khổ.
Bọn họ chuẩn bị thức ăn chỉ có ba ngày, bởi vậy bọn họ phải đi nhanh chút.
Bọn họ đi đã 3 giờ, mặt trời chiếu xuống bọn họ. Dọc theo đường đi không có cây che nắng, một đám bị nóng kinh khủng, không ngừng uống nước. Lúc đến chân núi là buổi trưa, nhìn thấy cây che nắng, mọi người đều đến
dưới bóng thụ nghỉ ngơi.
Mọi người ăn lương khô, uống nước, nhìn núi trước mắt, tất cả đều há to
miệng. Thật sự có thể đi lên sao? Núi này thật sự có người sao? Có phải
sai rồi không?
Nhạc Nhạc nóng không chịu được, không ngừng uống nước, nhìn núi liền
luống cuống, "Các người tính không sai chứ? Núi này có đường đi?"
Diệp Thanh Linh cũng đồng dạng hoài nghi. Nhưng 7 tên đẹp trai này nghỉ
ngơi hai phút xong bắt đầu thảo luận tiếp đường đi. Vài phút sau, xuân
hạ thu đông lại bắt đầu tìm đường.
Bọn họ ở chân núi đi một vòng, tìm nửa giờ, sau đó được kết quả thất vọng.
"Sở thiếu, đường lên núi này, chúng tôi xem xét, đường rất nhỏ, nếu
không qua, rơi xuống sẽ tan xương nát thịt." Báo cáo vẫn là La Xuân.
Mặt khác ba người gọi Bách Sự Thông, mà bắt đầu nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng là nhất nhất bị phủ quyết.
Diệp Thanh Linh nghe xong nửa ngày, thản nhiên nói: "Muốn lên núi, không chỉ có biện pháp này." Nếu như núi trên núi có thầy châm cứu thật, hắn
không có khả năng cả đời không xuống núi. Nếu như mỗi lần xuống núi đều
khó như vậy, hắn không phải chết như thế nào cũng không biết.
"Thanh Linh có biện pháp?" Thượng Quan Sở biết Diệp Thanh Linh nghĩ
phương pháp không giống với bọn họ, cô cũng không cùng góc độ suy nghĩ
vấn đề, sẽ không đâm đầu vào ngõ cụt.
Diệp Thanh Linh đứng dậy, chầm chậm bắt đầu đi vòng quanh chân núi, Thượng Quan Sở đi theo sau đó, lẳng lặng không nói lời nào.
Cô vòng quanh núi đi thật lâu, vẫn là không có phát hiện nơi nào lạ, có
chút không tin nhìn dốc núi, nói: "Anh nói trên núi này thật sự có thấy
thuốc?" Nếu như con đường cô đi là đường lên núi, cô không quá tin tưởng ai có đầu óc ở lại trên núi cây cỏ cao thế này.
"Không biết." Thượng Quan Sở nhìn nhìn núi không xác định nói. Tuy nói
anh tin tức linh thông, nhưng chưa từng nghe nói núi Lăng Không có
người.
Diệp Thanh Linh chầm chậm đi trở về nơi mọi người nghỉ ngơi, nói: "Chúng ta không cần đi rồi."
"Không đi, sao không đi chẳng lẽ đi không được?" Nhạc Nhạc cười nói.
"Đúng, chính là không được." Diệp Thanh Linh nói xong nhìn về phía
Thượng Quan Sở. Cô đột nhiên cảm thấy chính cô trở nên thật ngốc, có thể là quá để ý Mễ Lam Nhi, mới làm cô suy nghĩ không rõ ràng.
Thượng Quan Sở biết cô nghĩ tới phương pháp giải quyết, chờ đợi cô tiếp tục nói.
"Anh có trực thăng không ?" Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở hỏi.
"Có." Thượng Quan Sở vừa nghe trực thăng, vỗ vỗ đầu, anh thật ngốc, sao phương pháp trực tiếp cũng không biết sử dụng đây?
"Như vậy vấn đề lên núi không phải không có." Diệp Thanh Linh cười nói.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy chính mình như thế nào ngốc như vậy? Vì cái gì không có đường lên núi, ngồi xe lên núi, thì không đi máy bay?
Diệp Thanh Linh nhìn núi, cười nói: "Thầy châm cứu thật giàu có."
Mọi người nghe cô như vậy đánh giá đại sư trên núi, không khỏi đều nở nụ cười, đúng a! Trước bọn họ, căn bản không có người đi qua, thầy nhất
định là như Diệp Thanh Linh nói dùng trực thăng lên núi. Chẳng qua nông
dân không biết mà thôi.
Đã có biện pháp, mọi người cũng không nghĩ ở lại, Thượng Quan Sở vốn
muốn đánh điện thoại phân phó thủ hạ đi làm, nhưng di động lại không tín hiệu.
Người còn lại cũng đều cầm di động, đều không có tín hiệu. Vốn dĩ tưởng
rằng không cần đi xuống núi, bởi vì di động không tín hiệu, mọi người
chỉ phải nâng thân thể mỏi mệt xuống núi.
Xuống núi so với lên núi dễ dàng hơn, mọi người chỉ dùng ba giờ đã đi
xuống núi, đi vào chân núi, đi xe trở lại nhà Ngô Hải. Chuyện này không
cần Thượng Quan Sở phân phó, Tô Phi cũng đã phân phó người bắt tay vào
việc.
Vốn dĩ chuyện thực phức tạp, cứ như vậy được giải quyết, mọi người đều
cảm thấy trò đùa quá lố. Đến Bách Sự Thông cùng xuân hạ thu đông bên
cạnh cũng không nhịn lắc đầu cười rộ lên, là bọn họ đem chuyện làm phức
tạp hay họ quá ngu?
Kỳ thật bọn họ không biết, Diệp Thanh Linh chính là người kỳ lạ như vậy, mọi sự đều đã nhìn theo một mặt khác suy nghĩ, đương nhiên dễ dàng tìm
được biện pháp càng đơn giản hơn.
Thượng Quan Sở đối với sự tình giải quyết nhanh như vậy rất vui, mà Nhạc Nhạc lại vẻ mặt u oán nói: "Thanh Linh, em hơi quá đáng, em sao để
người ta đi nhiều như vậy? Biện pháp tốt như vậy sao không nói sớm?"
Diệp Thanh Linh cười nói: "Nhạc Nhạc là bị rắn dọa ngã sao?"
Nhạc Nhạc không nói lời nào, nghĩ đến mình sợ rắn bị bọn họ chê cười, anh không dũng khí lại thầm oán.
Ngày hôm sau, Tô Phi cùng thủ hạ lên núi Lăng Không, biết Mễ Lam Nhi bị
thương, Khương Thừa cái gì cũng chưa nói liền đi theo Tô Phi xuống.
Cùng ngày Diệp Thanh Linh liền vội vã mời Khương Thừa trở về Thành phố A.