Má Trương từ trong nhà ăn đi ra, kéo Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình
lại nhìn nhìn, lải nhải nói:" Thanh Linh không có bị gì , Đình Đình cũng không bị gì, tốt mọi thứ đều không sao, Đình Đình không phải con đi
công tác ở thành phố B sao? Làm thế nào mà lại trở về cùng với Thanh
Linh vậy?"
Trương Đình Đình cười nói:" Mẹ, con và Thanh Linh không có chuyện gì
hết, mẹ đừng nhìn nữa, con là đi công tác ở thành phố S, không phải ở
thành phố B, mẹ chắc chắn không nghe lầm chứ?"
" Phải không?" Vẻ mặt Má Trương hoài nghi nói, nhưng thấy các cô không
có chuyện gì nên cũng nói:" Có thể là mẹ nghe nhầm. hazzz chắc mẹ già
rồi."
" Mẹ làm sao mà già được? con không thấy như vậy nha." Trương Đình Đình tươi cười như hoa ôm má Trương nói.
Má trương cười cười, gõ đầu Trương Đình Đình một cái, nói:" Con bé này, đừng có đùa mẹ như vậy."
" Má Trương, con đói bụng?" Diệp Thanh Linh cũng cười theo, lúc này bụng cũng kêu, liền làm nũng nói.
" Thanh Linh đói bụng rồi, má Trương sẽ đi chuẩn bị đồ ăn ngay." Thanh
Linh từ nhỏ đã không có mẹ, nên má Trương cũng coi Diệp Thanh Linh như
con gái mà yêu thương, nghe cô nói đói bụng nên đã đi vào bếp ngay.
" Mẹ, con cũng đói bụng." Trương Đình Đình cũng kêu về hướng má Trương nói.
Má Trương quay đầu lại, cười nói:" Hai đứa quỷ tham ăn này, bây giờ mẹ sẽ chuẩn bị ngay."
" Ách..........." Thượng Quan Sở bị Nhạc Nhạc huých vào một cái, cũng không giận mà lại cười.
Má Trương làm một bàn đồ ăn mà Thanh linh và Trương Đình Đình thích ăn,
trong lúc ăn cơm hai người không ngừng gắp đồ ăn. Diệp Thanh linh im
lặng ăn, dường như thức ăn rất hợp khẩu vị với cô.
Sau khi ăn cơm xong, tất cả mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi. Trời
càng ngày càng nóng, cả người Diệp Thanh Linh đầy mùi mồ hôi, cho nên cô liền đi thẳng vào phòng tắm.
Sau khi Diệp Thanh Linh bước vào phòng tắm, Thượng Quan Sở cũng đi theo. Diệp Thanh Linh quay đầu lại nhìn anh, thản nhiên nói:" Anh đi tắm
trước đi!" Cô không có muốn tắm uyên ương, nói xong liền đi ra khỏi
phòng tắm.
" Vợ à, chúng ta cùng nhau tắm đí" Cô còn chưa kịp ra khỏi phòng tắm,
cánh tay dài của Thượng quan Sở đã chụp tới, liền kéo cô vào trong lòng
của hắn, vùi đầu vào gáy cô, không biết là cố ý hay vô ý, hơi thở nóng
ẩm của anh rơi trên cổ cô, giống như nhẹ nhàng gãi ngứa đùa cô.
Tuy đã là vợ chồng, tuy nói các cô trong lúc đó không ngừng một lần
thẳng thắn thành khẩn gặp lại, nhưng trong lòng cô vẫn còn căng thẳng,
cô gắng làm ra vẻ bình tĩnh nói:" có một trò chơi hoài sẽ không còn thú
vị nữa."
" Ừ, thương xuyên chơi sẽ không còn hứng thú nữa, chi bằng chúng ta đổi
trò chơi khác đi, em thấy thế nào?" Thượng Quan Sở tà tà cười, bình tĩnh nhìn cô, chờ đợi phản ứng kế tiếp của cô.
Diệp Thanh Linh rất đồng ý gật đầu, buồn cười khi thấy vẻ mặt rất yêu
nghiệt của anh, nói:" nên đổi thành trò chơi ' tình thú' không nhỉ?" Cô
cố ý nhấn mạnh vào hai chữ tình thú.
Vừa nghe thấy hai chữ tình thú, Thượng Quan Sở không khỏi rùng mình một
cái, nhìn khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của cô nói:" Cái đồ chơi tình thú
đã không còn đâu, em đừng nghĩ muốn tra tấn anh một lần nữa." Nghĩ tới
đêm đó cô trói anh vào giường, còn muốn dùng dây lưng quất anh, thật là
sớn cả gai ốc.
" Không có liên quan, cái này là em cho người đi mua." Nói trong liền
tránh khỏi sự ôm ấp của Thượng Quan Sở, nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
" Thanh Linh, em đi đâu vậy?" Thượng Quan Sở muốn ngăn lại nhưng không kịp.
" Anh cứ tắm đi, lát nữa em quay lại." Âm thanh Diệp Thanh Linh biến mất ở ngoài cửa, Thượng Quan Sở cười cười tiếp tục tắm.
Sau khi Thượng quan Sở tắm xong, chưa thấy Diệp thanh Linh trở về, anh
bất đắc dĩ phải thay quần áo đi ra khỏi phòng kiếm Diệp thanh Linh.
Diệp Thanh linh vừa đi ra khỏi phòng, vốn định đi tới phòng Trương Đình
Đình, nhưng nghĩ lại mấy ngày nay Trương Đình Đình bị bắt, sau đó lại
ngồi xe hai ngày, chắc chắn đã rất mệt, cho nên cô liền đi tới phòng Mễ
Lam Nhi. Vừa mới tới cửa phòng của Mễ Lam Nhi, đột nhiên nghĩ đến Tiền
Nguyên có thể ở đó, liền xoay người trở về.
Vừa quay người lại chợt nghe Mễ Lam Nhi kêu to," Anh đi ra ngoài cho tôi,ra ngoài."
Diệp Thanh Linh nghe thấy Mễ Lam Nhi nói như vậy liền dừng lại.
Thượng Quan Sở dường như chạy đi tìm Diệp Thanh Linh, nhìn thấy Diệp Thanh Linh ở trước cửa phòng Mễ Lam Nhi đang định gọi.
Diệp Thanh Linh thấy bóng dáng của Thượng Quan Sở, liền hướng về phía
anh lắc đầu, ý bảo anh đừng nói gì. Thượng Quan Sở rất ăn ý không hề lên tiếng, mà lại nhẹ nhàng bước đến phía trước Diệp Thanh Linh.
Thấy bộ dạng của anh giống như là kẻ trộm, Diệp Thanh Linh không khỏi
buồn cười khi thấy Thượng Quan Sở. Thượng Quan Sở đi tới gần Diệp Thanh
Linh, nhỏ giọng hỏi:" Em ở đây làm gì vậy?" Bây giờ anh mới hiểu được,
cô làm sao có thể tới tìm đồ chơi tình thú được, chỉ muốn nhân cơ hội
trốn tránh chuyện tắm chung với anh thôi.
" Nghe đi." Diệp Thanh Linh chỉ chỉ vào cửa phòng Mễ Lam Nhi nhỏ giọng nói.
Trong phòng lại truyền ra âm thanh của Mễ Lam Nhi," Anh đừng có lại đây, đừng có bước qua, không thì đừng có trách em."
" Được rồi, anh không có đến gần em nữa, em bỏ dao xuống đi." Là âm thanh của Tiền Nguyên.
" Ha hả....... Thì ra là vợ chồng son cãi nhau." Thượng Quan Sở nghe được âm thanh của hai người kia liền nói.
Cửa bỗng nhiên bị mở ra, sau đó là chăn, quần áo, và một số thứ khác đều bị ném ra khỏi phòng," Đi ra ngoài, cút ra ngoài cho tôi."
Thấy đồ vật này nọ bỗng nhiên ném ra ngoài, suýt nữa thì trúng Diệp
Thanh Linh, Thượng Quan Sở phàn ứng mau lẹ, ôm Diệp Thanh Linh tránh đi.
Mễ Lam Nhi thở phì phì, buộc Tiền Nguyên đi ra khỏi phòng." Nếu anh còn
dám vô phòng tôi nửa bước, thì cẩn thận cái chân chó của anh."
" Lam Nhi, đao kiếm không có mắt, bỏ dao xuống đi." Tiền Nguyên từng
bước đi ra khỏi phòng, nhưng biểu tình trên mặt vẫn lạnh lùng.
Hai người vừa đi ra tới cửa, nhìn thấy Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở ở ngoài. Vẻ mặt Mễ Lam Nhi xấu hổ nói:" Thiếu gia Sở và tiểu thư Diệp
sao lại ở đây vậy?" Trong lúc nói chuyện thì cô hoàn toàn buông dao ra.
" Chúng tôi đi dạo thôi." Thượng Quan Sở cười nói.
Đi dạo làm sao lại đi tới trước cửa phòng của cô, Sở thiếu gia cũng nói
dối quá trắng trợn đi! Mễ Lam Nhi cười nói:" Vậy hai người cứ đi dạo đi, tôi đi ngủ đây." Nói xong liền đi vào phòng, đóng cửa thật mạnh.
Tiền Nguyên vẻ mặt cười khổ, xấu hổ nhìn Thượng Quan Sở và Diệp Thanh
Linh, thanh âm lạnh lùng nói:" Tiểu thư Diệp, còn phòng trống nào
không?"
" Còn phòng đựng đồ, có được không?" Diệp Thanh Linh nghiêm trang nói.
" Không phải em nói phòng Nhạc Nhạc đến ở lần trước kia là phòng chứa đồ sao?" Thượng quan sở tò mò hỏi.
Lần trước khi Nhạc Nhạc tới chỉ có một phòng chứa đồ, nhưng sau đó Tiền
Nguyên và Mễ Lam Nhi lại ở chung phòng, vì thế phòng của Tiền Nguyên đã
bị Nhạc Nhạc chiếm lấy. Đến bây giờ chỉ có thể để Tiền Nguyên ở phòng
chứa đồ. " Nhạc Nhạc không ở." Diệp Thanh Linh bỏ lại bốn chữ, vẻ mặt
dương như không có việc gì hướng về phòng đọc sách mà đi.
Thượng Quan Sở vừa nghe liền hiểu được chuyện gì xảy ra, cũng không hỏi
lại, đi theo phía sau Diệp Thanh Linh, để lại Tiền Nguyên một mình đứng
tại chỗ ngẩn người.
Diệp Thanh Linh còn cưa đi tới phòng đọc sách, đã bị Thượng Quan Sở trực tiếp ôm về phòng. Sau khi vào trong phòng, trực tiếp ôm cô vào phòng
tắm, bắt đầu cởi quần áo thay cô.
" Anh làm cái gì vậy?" Diệp Thanh Linh hoảng hốt đẩy cánh tay đang làm loạn trên người cô ra.
" Cởi quần áo." Thượng Quan Sở thật thà nói, ngữ khí kiên định.
Cô đương nhiên biết anh đang cởi quần áo, nhưng anh muốn cởi cũng không
thể cởi cho cô nha, giọng của Diệp Thanh Linh lạnh nhạt nói:" em có thể
cởi được."
" Anh cởi tốt hơn em, nhanh hơn em." Thượng Quan Sở vẫn giữ vẻ mặt kiên định nói.
"..................." Diệp Thanh Linh đầu đầy hắc tuyến, lần đầu nghe nói cởi quần áo còn có vụ cởi tốt hay xấu nữa.
Anh vẫn tiếp tục cởi, cô nổi giận, trừng mắt nhìn hắn nói:" Em sẽ tự cởi, cũng sẽ tự tắm."
“Anh lo lắng.” Thượng Quan Sở vẻ mặt cười vô lại.
Cô tắm rửa có gì phải lo lắng, ngươi này chủ yếu là muốn xâm phạm thôi!
Thấy anh bộ dáng tựa hồ quyết tâm, Diệp Thanh Linh chỉ có thể thay đổi
khuôn mặt tươi cười, xem thường mềm giọng nói: “Anh đi ra chờ em, lập
tức sẽ xong.”
“Không.” Anh không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối.
Diệp Thanh Linh biết anh thế nào cũng không chịu đi ra ngoài, liền cười
nói: “Anh ở trong này cũng có thể, thậm chí giúp em tắm cũng được.”
“Thật sư?” Sao Thượng Quan Sở lại cảm thấy trong lời nói có gì không đúng nhỉ?
Cô không trả lời anh, bắt đầu động thủ cởi cúc áo mình, động tác thong
thả, ngữ điệu mềm nhẹ, “Bất quá em cảm thấy mệt chết đi được.”
Anh không biết cô muốn nói gì, điều này có liên quan gì? Chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô, chò cô nói tiếp.
“Ngày mai em muốn đi mát xa một chút.” Diệp Thanh Linh tươi cười đầy mặt nói.
Lúc này Thượng Quan Sở mới hiểu được cô muốn nói gì, vội hỏi: “Không phải em đồng ý ngày mai cùng anh đến thăm ông Nghiêm sao?”
“Em nói khi nào?” Diệp Thanh Linh vẻ mặt kinh ngạc, tựa hồ cô thực chưa từng nói qua lời này.
Anh biết cô đang dùng việc này uy hiếp anh, sau khi gắt gao nhìn cô vài
giây, xoay người rời đi, đồng thời nói: “Anh đi ra ngoài đây.”
Diệp Thanh Linh lộ ra tươi cười vừa lòng, nói: “Nhớ ra rồi, em hình như có đáp ứng anh.”
“Nhớ rõ là tốt rồi.” Dứt lời, Thượng Quan Sở ra khỏi phòng tắm.
Trên mặt Diệp Thanh Linh lộ ra tươi cười thắng lợi, cảm giác tâm tình đặc biệt tốt, lúc tắm rửa không tự giác hát nhỏ.
Thượng Quan Sở rầu rĩ ra khỏi phòng tắm, nằm ở trên giường, từ từ nhắm
hai mắt, nghĩ ngợi. Nghĩ cha đã mất, bác đã mất. Tiếp theo nghĩ đến
người thần bí gọi là nam kia, còn có một đối thủ ở một mực ở phía sau
màn kia, cùng người lúc nào cũng muốn giết anh. Từng chuyện từng chuyện
nhớ lại, mọt đám gương mặt cảnh tượng hiện ra trong đầu anhh.
Sau khi Diệp Thanh Linh tắm rửa xong, liền nhìn thấy Thượng Quan Sở từ
từ nhắm hai mắt lẳng lặng nằm trên giường, còn tưởng rằng anh đang ngủ.
Liền đẩy anh sang một bên, sau đó cầm mềm đắp cho anh.
Kỳ thật lúc Diệp Thanh Linh đến gần Thượng Quan Sở đã biết, chỉ là không mở mắt ra, không nghĩ đến cô lại săn sóc đắp chăn cho anh. Chờ cô lên
giường, anh mới mở mắt ra, xoay người một cái, đặt cô ở dưới thân.
Diệp Thanh Linh hoảng sợ, thản nhiên nói: “Nguyên lai anh không ngủ.”
“Đang đợi em, sao có thể thật sự ngủ.” Trong mắt Thương Quan Sở toàn ôn nhu.
Diệp Thanh Linh nhìn anh hồi lâu, mới nói: “Mệt chết đi.”
“Vậy ngủ đi.” Anh biết mấy ngày nay cô vì chuyện Trương Đình Đình mà
không ngủ, sau khi cứu Đình Đình về, đêm đó tuy rằng cô có ngủ, nhưng
ngày hôm sau lại ngồi máy bay về nhà, hẳn là mệt chết đi.
Anh ôm cô vào trong lòng ngực, thật sự không hề có động tác gì. Diệp
Thanh Linh trợn tròn mắt, xoay người qua đối mặt với anh, nhìn anh nói:
“Cảm ơn.”
“Đứa ngốc.” Anh sủng nịnh cười với cô, sau đó dùng cánh tay cho cô gối đầu.
Một đêm nay, tuy nói không có dây dưa thân thể, nhưng là một đêm Diệp
Thanh Linh thật sự ngủ say nhất, mà Thượng Quan Sở ngay cả nằm mơ cũng
cười.
Mùa hè hừng đông đến sớm, sáu giờ liền sáng rồi.
Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở bị tiếng gõ cửa đánh thức, tiếng gõ
cửa vừa dứt, thanh âm Tô Phi liền vang lên: “Sở thiếu, tiểu thư Diệp, có người muốn gặp Tiền tiên sinh, có cho người đo tiến vào hay không?”
“Là ai?” Thượng Quan Sở lười biếng hỏi.
“Hình như là người thị trưởng Tiền phái đến.” Tô Phi nói.
Nơi này là nhà họ Diệp, Thượng Quan Sở rất tôn trọng ý kiến Diệp Thanh
Linh, thấy Diệp Thanh Linh gật đầu, mới nói: “Để cho anh ta vào, đến
phòng khách chờ.”
“Được.” Tô Phi đáp lời liền xuống lầu để cho người ngoài cửa vào biệt
thự nhà họ Diệp. Tô Phi báo tin cho Thượng Quan Sở, đồng thời a Phú cũng đến phòng Tiền Nguyên hỏi.
Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở rửa mặt chải đầu xong xuống lầu, ở
trước thang lầu gặp phải Tiền Nguyên. Mọi người không nói chuyện, chỉ
nhìn nhau cười xong, liền đi đến phòng tiếp khách.
Người đến là một người đàn ông trên 30 tuổi, mặt hình chữ quốc, thân
hình cao lớn, ngũ quan bình thường, là loại người để cho dù để trong đám người cũng tìm ra. Nhìn thấy mấy người bọn Tiền Nguyên cùng Thượng Quan Sở đến phòng khách, liền đứng dậy, lễ phép cười nói với Tiền Nguyên:
“Tiền thiếu, thị trưởng bảo tôi đến mời cậu về.”
Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh lập tức tìm chỗ ngồi xuống, đều nhìn Tiền Nguyên.
Tiền Nguyên sau khi nhìn thấy người đàn ông, nguyên bản mặt lãnh khốc
nay còn lạnh hơn, thanh âm trầm thấp, “Lúc nên trở về tự nhiên ta sẽ trở về, làm phiền thư ký Trương về nói cho cha ta biết.”
Thư ký Trương vẻ mặt khó xử, nói: “Phu nhân bị bệnh, Tiền thiếu vẫn nên trở về thăm chứ!”
Tiền Nguyên sắc mặt không thay đổi, tựa hồ không tin chuyện này, mặt
lạnh nghiêm, cầm lấy điện thoại nhẫn một chuỗi số, vài giây sau nói với
người trong điện thoại: “Gia Tuấn, mẹ mình sinh bệnh sao?”
Người trong điện thoại hiển nhiên ngủ chưa tỉnh, thanh âm lười biếng,
“Tiền thiếu nghe ở đâu vậy, phu nhân thị trưởng thật sự khỏe, tối hôm
qua còn đến nhà ông chủ Bạch chơi mạt chược, nghe nói thắng không ít,
tâm tình thật sự tốt, sao có thể sinh bệnh?”
“Vậy vì sao thư ký Trương nói mẹ ta sinh bệnh?” Sắc mặt Tiền Nguyên lại
lạnh đi vài phần, thư ký Trương nghe không khỏi rung mình một cái.
“Nghe nói thị trưởng chọn cho cậu một gia đình tốt để kết hôn, muốn cậu
về thân cận.” Thanh âm đối phương mang theo vài phần ý cười trêu tức.
Nghe đến đó Tiền Nguyên cúp điện thoại, sặc mặt lạnh như băng, “Thư ký
Trương, ông về nói cho cha tôi biết, nói ông ta đừng phí tâm cơ, đời nay ta trừ phi là mễ Lam Nhi thì không cưới ( Bớt hoang tưởng đi ). Còn nữa bảo ông ta đừng gọi điện thoại quấy rầy Mễ Lam Nhi, bằng không cả đời
ta cũng không về nhà.”
Nghe đến đó Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở xem như hiểu được đêm qua
vì sao Mễ Lam Nhi tức giận như vậy, nguyên lai là thị trưởng Tiền gọi
điện thoại nói những lời nói khó nghe. Khó trách Mễ Lam Nhi tức giận như vậy đuổi Tiền Nguyên ra khỏi phòng.
“Tiền thiếu, việc này tôi khó mà nói được, có lẽ cậu tự mình nói với thị trưởng đi.” Thư ký trương cung kính nói.
“Tùy ông.” Tiền Nguyên bỏ lại hai chữ ra khỏi phòng khách, mặc thư ký Trương kêu như thế nào cũng không quay đầu lại.
Thư ký Trương thấy khuyên bảo không thành, xấu hổ cười nhìn Thượng Quan
Sở nói: “Sở thiếu, chuyện này còn phải nhờ cậu giúp hỗ trợ khuyên bảo
một chút.”
Thượng Quan Sở vẻ mặt tà cười nói: “Thư ký Trương khách khí, bất quá
chuyện này tôi thật sự giúp không được, Tiền thiếu thích ai, không phải
chúng ta có thể đả động.”
Thấy Thượng Quan Sở không hỗ trợ, thư ký Trương cũng không nói nữa, chỉ có thể cười nói: “Vậy quấy rầy.”
“Ừ.” Thượng Quan Sở cũng rất không khách khí, đầu nhìn thư ký Trương vẻ mặt nhụt chí rời đi.
Diệp Thanh Linh vẫn không nói chuyện, Thượng Quan Sở thấy thư ký Trương rời đi cười nói: “Thanh Linh đối với việc này thấy sao?”
Diệp Thanh Linh nhớ đến Mễ Lam Nhi, cười nói: “Xem náo nhiệt.”
Thượng Quan Sở nghe nói như thế, nở nụ cười, đối với chuyện tình cảm
người khác, quả thật bọn họ chỉ có thể làm thành phần xem náo nhiệt.