Về chuyến du lịch của tuần trăng mật, Thượng Quan Sở một chút cũng không
vừa lòng, ăn cơm chiều xong liền quấn quýt lấy Diệp Thanh Linh trở về
phòng.
Ngồi một ngày trên xe, Diệp Thanh Linh cũng mệt mỏi, liền đi rửa mặt rồi lên giường đi ngủ.
Thượng Quan Sở ôm Diệp Thanh Linh, nói:" Thanh Linh, cái kia bao lâu mới hết nha!"
Diệp Thanh Linh ngáp một cái, uể oải nói:" Năm ngày."
" Năm ngày..... cái này sao mà lâu vậy!" Anh đột nhiên nói lắp.
Lời cô nói sự thật nha, mỗi lần được cái kia ghé thăm, bình thường cũng
phải năm ngày mới hết, không hiểu hắn vì sao mà sợ hãi đến vậy nha, từ
từ nhắm hai mắt lại, lười biếng thở dài:" Một tháng đổ máu bảy ngày
không chết là đạo lý nghịch ý trời sao?”
Thượng Quan Sở nghe cách nói của cô xong, cười khanh khách, không kìm
được trêu ghẹo cô, nói:" Tính ra của em chỉ có năm ngày, cũng không tính là lâu." Ý của cô vừa rồi không phải muốn nói là mỗi kì đèn đỏ đều
không lâu sao?
" Hiểu là được rồi." Diệp Thanh Linh vừa lòng gật đầu, nặng nề ngủ.
Tuy nói Thượng Quan Sở hiểu được điều này, nói hắn rất phối hợp vượt qua một đêm.Nhưng tưởng tượng đến năm ngày này chỉ được nhìn mà không thể
ăn cô, hắn bắt đầu bực tức.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Vân báo lại nói sự việc của Phác Dũng so với
vụ của Giai Tình điều giống nhau. Anh ta không có thấy được mặt mũi của
người kia, chỉ biết người kia gọi là Nam, đã vậy mỗi lần đều đeo một cái mặt nạ màu xám bạc. Nhưng có chỗ khác nhau giữa vụ việc của hai người
đó là, Phác Dũng nói người mà hắn giúp đỡ tên gọi là Nam, mà Nam là
người đã giúp anh đoạt lại hết mọi thứ, bởi vậy anh ta vì trả ơn nên mới giúp Nam.
Phác Dũng cũng thừa nhận Nghiêm thiếu gia là do mình phái sát thủ đến
giết chết, đương nhiên cũng là nhận chỉ thị từ người gọi là Nam kia.
Thượng Quan Sở nhẹ nhàng gõ mấy ngón tay lên mặt bàn, thản nhiên nói:" Nói vậy lần này manh mối nào cũng không có?"
" Cũng không hẳn." Tô Phi nói.
" Là sao?" Thượng Quan Sở nhíu mày đầy hứng thú.
" Tối hôm qua tôi có đi liểm tra lại hội trường, phát hiện trong phòng ở lầu hai có cái này." Tô Phi nói xong đưa tới trước mặt Thượng quan Sở
một miếng ngọc thạch.
Nhìn thấy miếng ngọc thạch hình quạt kia, Thượng Quan Sở lấy ra một
miếng ngọc thạch khác giống y chang miếng ngọc thạch kia, nói:" Tên đó
thật sự đã đến."
Tô Phi và Ngô Vân nhìn hai miếng ngọc thạch giống y chang nhau, đột
nhiên nghĩ tới chuyện mấy năm trước, nói:" Là người đã giết chết Bác ở
bệnh viện." ở thời điểm Bác của Thượng Quan Sở còn sống, Tô Phi và Ngô
Vân đều gọi là Bác giống như Thượng Quan Sở.
" Đúng vậy. Người mà chúng ta tìm trong nhiều năm qua chính là hắn."
Nháy mắt sắc mặt Thượng Quan Sở trở lên lạnh lùng, trong ánh mắt của hắn tràn đầy sát khí.
" Hiện tại chúng ta vẫn chưa có manh mối nào, cũng chỉ biết một người
kêu là Nam, mà anh ta có phải là người cầm miếng ngọc thạch này hay
không chúng ta vẫn chưa thể xác định được, vậy phải làm sao để tìm bây
giờ?" Ngô Vân bình tĩnh phân tích.
Tô Phi liếc mắt khen ngợi Ngô Vân một cái, lại nói:" Sở thiếu gia, Đông
Minh Hiên ở Đông Gia tôi đã phái người đi điều tra một chút, lần này sát thủ có thể là do người nhà Đông Gia phái đến, hơn nữa lần này mục tiêu
là Diệp tiểu thư.”
Nghe Tô Phi báo cáo, Thượng Quan Sở ở trong lòng thầm khen ngợi Nhạc
Nhạc và Diệp Thanh Linh, giọng nói lạnh lùng:" Biết mục đích của bọn họ
không?"
" Không biết. Người nhà Đông Gia đầu tiên là tìm Minh Sát nhưng lại bị
từ chối, nên tìm đến Văn Phong. Sự việc lần trước là do sát thủ của Văn
Phong mà Đông Gia đã phái tới."
Lúc này Diệp Thanh Linh chậm rãi đi vào thư phòng, nghe được chuyện Đông Gia tìm sát thủ. Mặt không chút thay đổi ngồi xuống trước máy tính,
thản nhiên nói:" Xem ra em không thể không đi một chuyến đến Đông Gia."
" Tốt, anh đi cùng em." Thượng Quan Sở trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, vừa nhìn thấy Diệp Thanh Linh tới, khuôn mặt lạnh như băng nháy
mắt liền biến mất, trở thành vẻ mặt nịnh nọt cười cười.
" Sở thiếu gia, về chuyện của Phác Dũng tôi đã phái người đưa anh ta đến cho Nghiêm lão gia xử lý rồi." Ngô Vân nói.
" Ngươi hãy đi điều tra một chút về miếng ngọc thạch này." Thượng Quan
Sở nói xong liền ném một miếng ngọc thạch lên trên bàn cho Ngô Vân.
" Vâng." Ngô Vân cầm lấy miếng ngọc thạch, xoay người đi khỏi.
Sau khi Ngô Vân đi khỏi, Thượng Quan Sở bỗng nhiên nhớ đến một chuyện
quan trọng nói:" Tô Phi, cậu hãy phái vài người theo dõi Phác Dũng sau
khi giao cho Nghiêm Gia xem có xảy chuyện gì không?"
Tô Phi bật cười hiểu được dụng ý của Thượng Quan Sở, nói:" Sở thiếu gia, Phác Dũng đối với người gọi là Nam kia chắc chắn còn lợi dụng được, có
lẽ sẽ tìm ra được manh mối?"
" Ừ." Thượng quan Sở gật đầu.
Sau đó Tô Phi liền rời đi, Diệp Thanh Linh nói:" Anh có biết là người muốn mạng của chúng ta càng nhiều hay không?"
" Em nói cái người gọi là Nam kia là người giữ miếng ngọc thạch sao?"
Thượng Quan Sở rất hứng thú khi nghe Diệp Thanh Linh giải thích.
" Không phải." Diệp Thanh linh khẳng định nói.
" Vì sao không phải?" Đối với phán đoán chắc chắn của cô, anh có chút nghi hoặc.
Diệp Thanh Linh tiện tay cầm ly nước lên uống, thản nhiên phân tích,
nói:" Rất đơn giản, theo như Giai Tình nói người kia gọi là Nam, còn là
một người trẻ tuổi. Nếu là người giữ ngọc thạch trong tay thì ít nhất
người đó cũng năm mấy tuổi rồi."
" Vậy Sao?" Thượng Quan Sở thỏa mãn cười đợi cô tiếp tục phân tích.
" Người giết Bác anh đã là chuyện của mấy năm về trước." Diệp Thanh Linh cầm khối ngọc thạch hình quạt kia trong tay, nói:" Miếng ngọc thạch này hẳn là có chút tuổi, sau khi giết người mà để lại vật này, chắc chắn là cố ý. Bằng không làm sao trên tay anh lại có miếng ngọc thứ hai."
" Còn gì nữa không ?" Hắn rất vừa lòng đối với sự phân tích của nàng.
" Còn nữa, chính là cha của anh ở ngoài gặp được mẹ của Giai Tình, rõ
ràng là có người đứng sau giật dây toàn bộ. Vì thế có thể kết luận sự
việc kia không phải là do cái người gọi là Nam kia đứng phía sau điều
khiển .Anh ta có thể chỉ là một con cờ trong bàn cờ của người khác mà
thôi, có thể nói bọn họ không phải là cùng một người. Giống như lần này
chúng ta gặp sát thủ ở trên đường cao tốc. Ai có thể đóan được sát thủ
lần này là nhắm vào em nha?"
" Thanh Linh, em thật là một cố vấn tốt." Thượng Quan Sở cười cười đánh giá cô.
" Còn gì nữa ?" Cô bắt trước giọng nói đầy hứng thú của hắn lúc nãy.
" Còn là một người vợ tốt nha." Thượng Quan Sở không chút suy nghĩ nói,
lời nói này đột nhiên xuất hiện ở trong đầu anh, giống như là phản xạ có điều kiện.
Diệp Thanh Linh nhếch môi cười nhẹ.
" Thế khi nào thì em đến Đông Gia?" Thấy cô không có cười như bình thường, anh bỗng nhiên thay đổi đề tài.
" Không vội." Diệp Thanh Linh nói.
Ban đầu anh nghĩ rằng giải quyết càng nhanh càng tốt, không hiểu sao cô lại nói như vậy liền nhìn cô.
" Sẽ có người đến mới chúng ta tới." Diệp Thanh Linh thích thú nói.
" Em nói tới Đông Minh Hiên?"
" Ừ." cô gật đầu.
Má Trương hoảng hốt chạy vào phòng, nói:" Thanh Linh, không tốt rồi, bên ngoài có rất nhiều người."
" Là ăn cướp sao?" Diệp Thanh Linh ngần đầu lên thản nhiên hỏi.
" Không biết." Má Trương phủ định, không nói gì nhìn trời.
" Bọn họ vào trong nhà sao?" Thượng Quan Sở hỏi.
" Không có, nhưng có một đám người hung dữ đứng ngoài cửa ầm ĩ." Má
Trương rất khâm phục sự bình tĩnh của vợ chồng này, bình tĩnh nói:" Hai
người nên ra ngoài xem đi."
" Ừ." Thượng Quan Sở gật đầu, nhìn Diệp Thanh Linh nói:" Em có đi không?"
" Có náo nhiệt, đương nhiên là phải đi xem rồi." Diệp Thanh Linh đứng dậy cùng Thượng Quan Sở đi ra cửa chính.
Cách rào chắn lan can kiên cố , nhìn qua khe hở ở lan can thấy bên ngoài có mấy chục người, Thượng Quan Sở thản nhiên hỏi Từ Ngôn:" Đã xảy ra
chuyện gì? những người đó là ai?"
Từ Ngôn còn chưa trả lời, Diệp Thanh Linh đã nói:" Người của Phác Dũng." nói xong còn đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Ngoài biệt thự có mấy chục người, trong đó có người hô to:" Thượng Quan Sở giao Phác thiếu gia ra đây."
Thượng Quan Sở cười gian ác, nói:" Phác thiếu gia không có ở đây."
Những người đó tất nhiên là không tin lời nói của Thượng Quan Sở, sau đó một trận náo động, có người rút súng ra hướng về phía Thượng Quan Sở
nói:" Nếu không giao người ra đây, tao sẽ nổ súng."
Người kia vừa nói xong, chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên, cổ tay của người kia bị trúng đạn làm súng rớt xuống đất.
Từ Ngôn cầm súng thổi thổi khói trên họng súng, chậm rãi nói:" Dám dùng súng nhắm vào Sở thiếu gia, muốn chết sao."
Người bên ngoài tất nhiên không phục, đều lấy súng ra. Không cần Thượng
Quan Sở lên tiếng, ngay lập tức xuất hiện mấy chục người tay cầm súng
ống nhắm vào những người tới cứu Phác Dũng.
Đang lúc hai bên đang giương súng sẵn sàng, Diệp Thanh Linh xoay người
ra phía sau nhìn má Trương, nói:" Má Trương, pha bình trà lài." Nói xong liền đi tới nhà mát ( nhà mát là nhà nghỉ thư giản của nhà giàu).
" Cái gì? Sự việc xảy ra như vậy, mà còn có tâm trạng uống trà." Má
Trương vừa sợ vừa than thở, con bé này không sợ hai bên sẽ không bắn
nhau hay sao mà còn châm thêm lửa?
Mễ Lam Nhi vừa đúng lúc đến xem náo nhiệt, Tiền Nguyên vẻ mặt vui vẻ
nhìn Diệp Thanh Linh, tất nhiên không thể không đi theo vợ chồng kỳ quái kia đến chòi nghỉ mát.
Nhạc Nhạc là người thứ nhất tò mò hỏi:" Thanh Linh, uống trà và những người đó có liên quan gì với nhau không?"
"không có liên quan ." Diệp Thanh Linh thản nhiên nói.
" Thế vì sao lại ra phía sau mà uống trà?" Mễ Lam Nhi cũng tò mò hỏi.
Thượng Quan Sở tươi cười giải thích:" Ai biết bọn họ giằng co bao lâu." Nói xong còn nhìn ra ngoài xem hai bên giằng co.
Mọi người giống như là quạ đen vừa từ đỉnh đầu bay qua, đều lẩm nhẩm
trong lòng chuyện này cũng rất, rất, rất..... có cá tính nha!
Lát sau, má Trương mang trà lên, Diệp Thanh Linh rót một ly uống, trong
lúc đó mấy người tự động ngồi vây quanh bàn, mọi người nhìn cô, cô nhìn
mọi người.
Cuối cùng vẫn là Nhạc Nhạc mở miệng trước, nói:" Má Trương, không đủ ly, có thể lấy thêm mấy cái không ?"
Má Trương không thèm quan tâm. Mễ Lam Nhi cười nói:" Để tôi đi lấy cho,
mọi người muốn uống gì?" Mễ Lam Nhi biết chỉ có Diệp Thanh Linh và
Thượng Quan Sở muốn uống trà, những người khác đều không thích uống,
liền có lòng tốt hỏi.
" Tôi uống cà phê, ít sữa ,ít đường." Nhạc Nhạc là người thứ nhất nói :" Anh uống.....Cái gì cũng được." Tiền Nguyên luôn luôn không có yêu cầu, đặc biệt là lúc Mễ Lam Nhi vì mình mà phục vụ.
" Được rồi, mọi người chờ một lát." Mễ Lam Nhi cười ngọt ngào, vào nhà pha cà phê.
Mọi người uống trà, nhìn ra hai nhóm người đang giằng co bên ngoài.
"Em đoán người của anh chịu đựng rất tốt." Diệp Thanh Linh buông chén trà xuống, thản nhiên nói.
" Anh thấy chưa chắc." Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh cười nói.
Nhạc Nhạc nói:" Tôi cá là bọn họ đều thua."
Tiền Nguyên mặt lạnh nhạt nói:" Tôi cũng cá là bọn họ đều thua."
Lúc này có một thuộc hạ của Thượng Quan sở rất là nhiều chuyện cầm
microphone nói:" Diệp tiểu thư nói người của Sở thiếu gia chịu đựng rất
tốt."
Đang cùng với đối phương giằng co, một đám thuộc hạ của Thượng Quan Sở cảm động đến rơi nước mắt nghĩ phu nhân thật là tốt.
Thuộc hạ nhiều chuyện lại nói tiếp:" Sở thiếu gia nói chưa chắc."
Thuộc hạ của Thượng Quan Sở nhất thời sắc mặt đều chuyển qua màu đen,
trong lòng thầm nghĩ, Sở thiếu gia cậu làm sao không tin tưởng bọn thuộc hạ như vậy chứ?
Thuộc hạ nhiều chuyện lại nói:" Nhạc, Tiền hai vị thiếu gia nói hai bên đều thua."
Lúc này mọi người ở hai phe đều tức giận, tất cả trừng mắt nhìn Nhạc
Nhạc và Tiền Nguyên một cái, làm cho Nhạc Nhạc và Tiền Nguyên không nhịn được đổ mồ hôi lạnh liên tục.
Chương 58: Dùng súng nhắm vào Sở Thiếu gia, muốn chết sao.
Edit : Tiêu Giao Liên.
Beta: Icon
Về chuyến du lịch của tuần trăng mật, Thượng Quan Sở một chút cũng không vừa lòng, ăn cơm chiều xong liền quấn quúyt lấy Diệp Thanh Linh trở về
phòng.
Ngồi một ngày trên xe, Diệp Thanh Linh cũng mệt mỏi, liền đi rửa mặt rồi lên giường đi ngủ.
Thượng Quan Sở ôm Diệp Thanh Linh, nói:" Thanh Linh, cái kia bao lâu mới hết nha!"
Diệp Thanh Linh ngáp một cái, uể oải nói:" Năm ngày."
" Năm ngày..... cái này sao mà lâu vậy!" Hắn bỗng nhiên ngồi dậy nói lắp.
Lời cô nói chính là sự thật nha, mỗi lần được cái kia ghé thăm, bình
thường cũng phải năm ngày mới hết, không hiểu hắn vì sao mà sợ hãi đến
vậy nha, từ từ nhắm hai mắt lại, lười biếng thở dài:" Một tháng đổ máu
bảy ngày không chết là đạo lý nghịch ý trời sao?”
Thượng Quan Sở nghe cách nói của cô xong, cười khanh khách, không kìm
được trêu ghẹo cô, nói:" Tính ra của em chỉ có năm ngày, cũng không tính là lâu." Ý của cô vừa rồi không phải muốn nói là mỗi kì đèn đỏ đều
không lâu sao?
" Hiểu là được rồi." Diệp Thanh Linh vừa lòng gật đầu, nặng nề ngủ.
Tuy nói Thượng Quan Sở hiểu được điều này, nói hắn rất phối hợp vượt qua một đêm.Nhưng tưởng tượng đến năm ngày này chỉ được nhìn mà không thể
ăn cô, hắn bắt đầu bực tức.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Vân báo lại nói sự việc của Phác Dũng so với
vụ của Giai Tình điều giống nhau. Anh ta không có thấy được mặt mũi của
người kia, chỉ biết người kia gọi là Nam, đã vậy mỗi lần đều đeo một cái mặt nạ màu xám bạc. Nhưng có chỗ khác nhau giữa vụ việc của hai người
đó là, Phác Dũng nói người mà hắn giúp đỡ tên gọi là Nam, mà Nam là
người đã giúp anh đoạt lại hết mọi thứ, bởi vậy anh ta vì trả ơn nên mới giúp Nam.
Phác Dũng cũng thừa nhận Nghiêm thiếu gia là do mình phái sát thủ đến
giết chết, đương nhiên cũng là nhận chỉ thị từ người gọi là Nam kia.
Thượng Quan Sở nhẹ nhàng gõ mấy ngón tay lên mặt bàn, thản nhiên nói:" Nói vậy lần này manh mối nào cũng không có?"
" Cũng không hẳn." Tô Phi nói.
" Là sao?" Thượng Quan Sở nhíu mày đầy hứng thú.
" Tối hôm qua tôi có đi liểm tra lại hội trường, phát hiện trong phòng ở lầu hai có cái này." Tô Phi nói xong đưa tới trước mặt Thượng quan Sở
một miếng ngọc thạch.
Nhìn thấy miếng ngọc thạch hình quạt kia, Thượng Quan Sở lấy ra một
miếng ngọc thạch khác giống y chang miếng ngọc thạch kia, nói:" Tên đó
thật sự đã đến."
Tô Phi và Ngô Vân nhìn hai miếng ngọc thạch giống y chang nhau, đột
nhiên nghĩ tới chuyện mấy năm trước, nói:" Là người đã giết chết Bác ở
bệnh viện." ở thời điểm Bác của Thượng Quan Sở còn sống, Tô Phi và Ngô
Vân đều gọi là Bác giống như Thượng Quan Sở.
" Đúng vậy. Người mà chúng ta tìm trong nhiều năm qua chính là hắn."
Nháy mắt sắc mặt Thượng Quan Sở trở lên lạnh lùng, trong ánh mắt của hắn tràn đầy sát khí.
" Hiện tại chúng ta vẫn chưa có manh mối nào, cũng chỉ biết một người
kêu là Nam, mà anh ta có phải là người cầm miếng ngọc thạch này hay
không chúng ta vẫn chưa thể xác định được, vậy phải làm sao để tìm bây
giờ?" Ngô Vân bình tĩnh phân tích.
Tô Phi liếc mắt khen ngợi Ngô Vân một cái, lại nói:" Sở thiếu gia, Đông
Minh Hiên ở Đông Gia tôi đã phái người đi điều tra một chút, lần này sát thủ có thể là do người nhà Đông Gia phái đến, hơn nữa lần này mục tiêu
là Diệp tiểu thư.”
Nghe Tô Phi báo cáo, Thượng Quan Sở ở trong lòng thầm khen ngợi Nhạc
Nhạc và Diệp Thanh Linh, giọng nói lạnh lùng:" Biết mục đích của bọn họ
không?"
" Không biết. Người nhà Đông Gia đầu tiên là tìm Minh Sát nhưng lại bị
từ chối, nên tìm đến Văn Phong. Sự việc lần trước là do sát thủ của Văn
Phong mà Đông Gia đã phái tới."
Lúc này Diệp Thanh Linh chậm rãi đi vào thư phòng, nghe được chuyện Đông Gia tìm sát thủ. Mặt không chút thay đổi ngồi xuống trước máy tính,
thản nhiên nói:" Xem ra em không thể không đi một chuyến đến Đông Gia."
" Tốt, anh đi cùng em." Thượng Quan Sở trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, vừa nhìn thấy Diệp Thanh Linh tới, khuôn mặt lạnh như băng nháy
mắt liền biến mất, trở thành vẻ mặt nịnh nọt cười cười.
" Sở thiếu gia, về chuyện của Phác Dũng tôi đã phái người đưa anh ta đến cho Nghiêm lão gia xử lý rồi." Ngô Vân nói.
" Ngươi hãy đi điều tra một chút về miếng ngọc thạch này." Thượng Quan
Sở nói xong liền ném một miếng ngọc thạch lên trên bàn cho Ngô Vân.
" Vâng." Ngô Vân cầm lấy miếng ngọc thạch, xoay người đi khỏi.
Sau khi Ngô Vân đi khỏi, Thượng Quan Sở bỗng nhiên nhớ đến một chuyện
quan trọng nói:" Tô Phi, cậu hãy phái vài người theo dõi Phác Dũng sau
khi giao cho Nghiêm Gia xem có xảy chuyện gì không?"
Tô Phi bật cười hiểu được dụng ý của Thượng Quan Sở, nói:" Sở thiếu gia, Phác Dũng đối với người gọi là Nam kia chắc chắn còn lợi dụng được, có
lẽ sẽ tìm ra được manh mối?"
" Ừ." Thượng quan Sở gật đầu.
Sau đó Tô Phi liền rời đi, Diệp Thanh Linh nói:" Anh có biết là người muốn mạng của chúng ta càng nhiều hay không?"
" Em nói cái người gọi là Nam kia là người giữ miếng ngọc thạch sao?"
Thượng Quan Sở rất hứng thú khi nghe Diệp Thanh Linh giải thích.
" Không phải." Diệp Thanh linh khẳng định nói.
" Vì sao không phải?" Đối với phán đoán chắc chắn của cô, anh có chút nghi hoặc.
Diệp Thanh Linh tiện tay cầm ly nước lên uống, thản nhiên phân tích,
nói:" Rất đơn giản, theo như Giai Tình nói người kia gọi là Nam, còn là
một người trẻ tuổi. Nếu là người giữ ngọc thạch trong tay thì ít nhất
người đó cũng năm mấy tuổi rồi."
" Vậy Sao?" Thượng Quan Sở thỏa mãn cười đợi cô tiếp tục phân tích.
" Người giết Bác anh đã là chuyện của mấy năm về trước." Diệp Thanh Linh cầm khối ngọc thạch hình quạt kia trong tay, nói:" Miếng ngọc thạch này hẳn là có chút tuổi, sau khi giết người mà để lại vật này, chắc chắn là cố ý. Bằng không làm sao trên tay anh lại có miếng ngọc thứ hai."
" Còn gì nữa không ?" Hắn rất vừa lòng đối với sự phân tích của nàng.
" Còn nữa, chính là cha của anh ở ngoài gặp được mẹ của Giai Tình, rõ
ràng là có người đứng sau giật dây toàn bộ. Vì thế có thể kết luận sự
việc kia không phải là do cái người gọi là Nam kia đứng phía sau điều
khiển .Anh ta có thể chỉ là một con cờ trong bàn cờ của người khác mà
thôi, có thể nói bọn họ không phải là cùng một người. Giống như lần này
chúng ta gặp sát thủ ở trên đường cao tốc. Ai có thể đóan được sát thủ
lần này là nhắm vào em nha?"
" Thanh Linh, em thật là một cố vấn tốt." Thượng Quan Sở cười cười đánh giá cô.
" Còn gì nữa ?" Cô bắt trước giọng nói đầy hứng thú của hắn lúc nãy.
" Còn là một người vợ tốt nha." Thượng Quan Sở không chút suy nghĩ nói,
lời nói này đột nhiên xuất hiện ở trong đầu anh, giống như là phản xạ có điều kiện.
Diệp Thanh Linh nhếch môi cười nhẹ.
" Thế khi nào thì em đến Đông Gia?" Thấy cô không có cười như bình thường, anh bỗng nhiên thay đổi đề tài.
" Không vội." Diệp Thanh Linh nói.
Ban đầu anh nghĩ rằng giải quyết càng nhanh càng tốt, không hiểu sao cô lại nói như vậy liền nhìn cô.
" Sẽ có người đến mới chúng ta tới." Diệp Thanh Linh thích thú nói.
" Em nói tới Đông Minh Hiên?"
" Ừ." cô gật đầu.
Má Trương hoảng hốt chạy vào phòng, nói:" Thanh Linh, không tốt rồi, bên ngoài có rất nhiều người."
" Là ăn cướp sao?" Diệp Thanh Linh ngần đầu lên thản nhiên hỏi.
" Không biết." Má Trương phủ định, không nói gì nhìn trời.
" Bọn họ vào trong nhà sao?" Thượng Quan Sở hỏi.
" Không có, nhưng có một đám người hung dữ đứng ngoài cửa ầm ĩ." Má
Trương rất khâm phục sự bình tĩnh của vợ chồng này, bình tĩnh nói:" Hai
người nên ra ngoài xem đi."
" Ừ." Thượng Quan Sở gật đầu, nhìn Diệp Thanh Linh nói:" Em có đi không?"
" Có náo nhiệt, đương nhiên là phải đi xem rồi." Diệp Thanh Linh đứng dậy cùng Thượng Quan Sở đi ra cửa chính.
Cách rào chắn lan can kiên cố , nhìn qua khe hở ở lan can thấy bên ngoài có mấy chục người, Thượng Quan Sở thản nhiên hỏi Từ Ngôn:" Đã xảy ra
chuyện gì? những người đó là ai?"
Từ Ngôn còn chưa trả lời, Diệp Thanh Linh đã nói:" Người của Phác Dũng." nói xong còn đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Ngoài biệt thự có mấy chục người, trong đó có người hô to:" Thượng Quan Sở giao Phác thiếu gia ra đây."
Thượng Quan Sở cười gian ác, nói:" Phác thiếu gia không có ở đây."
Những người đó tất nhiên là không tin lời nói của Thượng Quan Sở, sau đó một trận náo động, có người rút súng ra hướng về phía Thượng Quan Sở
nói:" Nếu không giao người ra đây, tao sẽ nổ súng."
Người kia vừa nói xong, chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên, cổ tay của người kia bị trúng đạn làm súng rớt xuống đất.
Từ Ngôn cầm súng thổi thổi khói trên họng súng, chậm rãi nói:" Dám dùng súng nhắm vào Sở thiếu gia, muốn chết sao."
Người bên ngoài tất nhiên không phục, đều lấy súng ra. Không cần Thượng
Quan Sở lên tiếng, ngay lập tức xuất hiện mấy chục người tay cầm súng
ống nhắm vào những người tới cứu Phác Dũng.
Đang lúc hai bên đang giương súng sẵn sàng, Diệp Thanh Linh xoay người
ra phía sau nhìn má Trương, nói:" Má Trương, pha bình trà lài." Nói xong liền đi tới nhà mát ( nhà mát là nhà nghỉ thư giản của nhà giàu).
" Cái gì? Sự việc xảy ra như vậy, mà còn có tâm trạng uống trà." Má
Trương vừa sợ vừa than thở, con bé này không sợ hai bên sẽ không bắn
nhau hay sao mà còn châm thêm lửa?
Mễ Lam Nhi vừa đúng lúc đến xem náo nhiệt, Tiền Nguyên vẻ mặt vui vẻ
nhìn Diệp Thanh Linh, tất nhiên không thể không đi theo vợ chồng kỳ quái kia đến chòi nghỉ mát.
Nhạc Nhạc là người thứ nhất tò mò hỏi:" Thanh Linh, uống trà và những người đó có liên quan gì với nhau không?"
"không có liên quan ." Diệp Thanh Linh thản nhiên nói.
" Thế vì sao lại ra phía sau mà uống trà?" Mễ Lam Nhi cũng tò mò hỏi.
Thượng Quan Sở tươi cười giải thích:" Ai biết bọn họ giằng co bao lâu." Nói xong còn nhìn ra ngoài xem hai bên giằng co.
Mọi người giống như là quạ đen vừa từ đỉnh đầu bay qua, đều lẩm nhẩm
trong lòng chuyện này cũng rất, rất, rất..... có cá tính nha!
Lát sau, má Trương mang trà lên, Diệp Thanh Linh rót một ly uống, trong
lúc đó mấy người tự động ngồi vây quanh bàn, mọi người nhìn cô, cô nhìn
mọi người.
Cuối cùng vẫn là Nhạc Nhạc mở miệng trước, nói:" Má Trương, không đủ ly, có thể lấy thêm mấy cái không ?"
Má Trương không thèm quan tâm. Mễ Lam Nhi cười nói:" Để tôi đi lấy cho,
mọi người muốn uống gì?" Mễ Lam Nhi biết chỉ có Diệp Thanh Linh và
Thượng Quan Sở muốn uống trà, những người khác đều không thích uống,
liền có lòng tốt hỏi.
" Tôi uống cà phê, ít sữa ,ít đường." Nhạc Nhạc là người thứ nhất nói :" Anh uống.....Cái gì cũng được." Tiền Nguyên luôn luôn không có yêu cầu, đặc biệt là lúc Mễ Lam Nhi vì mình mà phục vụ.
" Được rồi, mọi người chờ một lát." Mễ Lam Nhi cười ngọt ngào, vào nhà pha cà phê.
Mọi người uống trà, nhìn ra hai nhóm người đang giằng co bên ngoài.
"Em đoán người của anh chịu đựng rất tốt." Diệp Thanh Linh buông chén trà xuống, thản nhiên nói.
" Anh thấy chưa chắc." Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh cười nói.
Nhạc Nhạc nói:" Tôi cá là bọn họ đều thua."
Tiền Nguyên mặt lạnh nhạt nói:" Tôi cũng cá là bọn họ đều thua."
Lúc này có một thuộc hạ của Thượng Quan sở rất là nhiều chuyện cầm
microphone nói:" Diệp tiểu thư nói người của Sở thiếu gia chịu đựng rất
tốt."
Đang cùng với đối phương giằng co, một đám thuộc hạ của Thượng Quan Sở cảm động đến rơi nước mắt nghĩ phu nhân thật là tốt.
Thuộc hạ nhiều chuyện lại nói tiếp:" Sở thiếu gia nói chưa chắc."
Thuộc hạ của Thượng Quan Sở nhất thời sắc mặt đều chuyển qua màu đen,
trong lòng thầm nghĩ, Sở thiếu gia cậu làm sao không tin tưởng bọn thuộc hạ như vậy chứ?
Thuộc hạ nhiều chuyện lại nói:" Nhạc, Tiền hai vị thiếu gia nói hai bên đều thua."
Lúc này mọi người ở hai phe đều tức giận, tất cả trừng mắt nhìn Nhạc
Nhạc và Tiền Nguyên một cái, làm cho Nhạc Nhạc và Tiền Nguyên không nhịn được đổ mồ hôi lạnh liên tục.