Dù sao Diệp Thanh Linh cũng không nói gì việc Nhạc Nhạc cứ bám theo cô ấy
như hình với bóng là không thích hợp để chụp ảnh cưới, Thượng Quan Sở
cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, làm như không thấy, mặc anh quấy rối.
Cho nên rất nhiều hình của Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh có Nhạc
Nhạc làm bối cảnh. Lúc cuối, Diệp Thanh Linh còn mời bọn Mễ Lam Nhi đến
cùng chụp một bức ảnh chung. Không chỉ có Nhạc Nhạc vẫn luôn quấy rối
nãy giờ, còn có Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên, thêm cả Tô Phi cũng bị Nhạc Nhạc mạnh mẽ túm đi cùng chen vào chụp ảnh.
Hai ngày sau, lúc ảnh cưới này mang đến Diệp gia, cũng là lúc Nhạc Nhạc
tâm trí vui vẻ bừng bừng xem trước mọi người. Anh nhìn xem từng tấm từng tấm thật cẩn thận, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của mình ở đâu cả. Anh dụi mắt mấy lần như không thể tin được, nhỏ giọng nói thầm.
“Không thể nào, sao lại không có được? Chẳng lẽ là mình hoa mắt." Hắn
nói xong, lại đem hình đưa cho Mễ Lam Nhi để xem dùm, "Cô nhìn thử xem,
có tôi trong đó không?"
"Không có." Mễ Lam Nhi lật xem tấm hình, lắc đầu, cẩn thận trả lời vấn đề của Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc rầu rĩ không vui, đem hình đưa cho Diệp Thanh Linh, nói:
"Thanh Linh, vì sao hình này chụp không có anh vậy?" Như vậy thật uổng phí công sức đi phá rối của mình mà.
Diệp Thanh Linh xem một chút, đem ảnh chụp đưa cho Thượng Quan Sở đang
tươi cười đắc ý, thản nhiên nói: “ Anh đi mà hỏi anh ta kìa!"
"Là anh làm hả?" Nhạc Nhạc cắn răng, mỗi một chữ đều là nghiến răng nói
ra, thể hiện rõ sự chán ghét của mình đối với Thượng Quan Sở.
"Là thợ chụp ảnh làm." Thượng Quan Sở mang theo ý cười sửa lại cách nói của
Nhạc Nhạc. "Là anh bảo thợ chụp ảnh làm vậy." Điểm này Nhạc Nhạc có thể
khẳng định được, khó trách ngày đó anh ta không nói gì, mặc cho mình
quấy rối, thì ra là sớm đã nghĩ được đối sách.
"Nhạc Nhạc sao lại tức giận rồi?" Trương Đình Đình, đang định đến công ty, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Nhạc Nhạc hỏi.
"Cô hỏi Thanh Linh đi." Nhạc Nhạc hình như không chỉ là tức giận bình thường.
"Chuyện chụp hình thôi, không có gì to tát. Tức giận một chút càng thêm
khỏe mạnh." Diệp Thanh Linh thản nhiên giải thích cho Trương Đình Đình.
Trương Đình Đình hiểu ra mọi chuyện, cũng xem qua hình một lần, lại thấy có hai gói hình chụp thật to chưa mở ra, liền mở ra xem. Một bức là
chụp Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở, hai người tươi cười thực hạnh
phúc. Mà một túi khác, hoàn toàn dọa Trương Đình Đình, sao là hình cưới
được, chỉ có thể xem như là hình chụp chung thôi.
"Nhạc Nhạc, đừng nóng giận nữa. mấy tấm này không phải có cậu sao?"
Trương Đình Đình an ủi Nhạc Nhạc đang tức giận.
Nhạc Nhạc vừa thấy, liền nở nụ cười. Tính ra Thượng Quan Sở cũng không
phải quá bá đạo, ít nhất còn để lại sáu tấm hình chụp chung này, hơn nữa còn đem hình phóng to.
Diệp Thanh Linh nhìn ảnh chụp, kinh ngạc nhìn về Thượng Quan Sở đang
tươi cười, sau lại cúi đầu che miệng cười. Tô Phi lại không thể tin được hai mắt của mình, Sở thiếu thực sự đem hình chụp chung để lại, hơn nữa
còn phóng to ra.
Nếu như là trước kia, Sở thiếu tuyệt đối sẽ không để bất kì ai xuất hiện trong hình chụp của mình. Xem ra tình yêu thật có thể làm cho ác ma trở nên càng tình người, càng thiện lương.
"Hai người hãy bố trí cẩn thận tại hội trường hôn lễ, đối thủ nhất định
sẽ chọn ngày đó ra tay." Thượng Quan Sở sắc mặt thâm trầm nói.
"Vâng." Tô Phi cùng Ngô Vân đều trở nên thận trọng, biết hôm đó không chỉ là sự
kiện quan trọng nhất đời Sở thiếu, cũng là lúc tốt nhất để dụ kẻ địch lộ mặt.Thượng Quan Sở thấy hai người không đi ngay, nói: "Còn có việc gì
sao?"
"Sở thiếu, đây là thư của Giai Tình tiểu thư nhờ thủ hạ giao cho người." Ngô Vân đưa lá thư trong tay qua cho anh .
Thượng Quan Sở chỉ thản nhiên nhìn lướt qua lá thư trong tay Ngô Vân, nhưng không lấy, thản nhiên nói: "Cô ta muốn cái gì?"
"Cô ấy muốn tham gia hôn lễ của cậu cùng Diệp tiểu thư." Ngô Vân nói.
"Đem thư về đi, nói cho tiểu thư, ngoan ngoãn ở yên trên núi Minh
Nguyệt." Đối với em gái cùng cha khác mẹ này, bây giờ anh chẳng có chút
thiện cảm nào.
"Vâng. Chẳng qua lần này Giai Tình hình như thực hối hận lần trước mắng
Diệp tiểu thư. Sở thiếu có phải nên cho cô ấy thêm một cơ hội không?"
Ngô Vân chưa từ bỏ ý định, hôm qua anh đến núi Minh Nguyệt, nhìn thấy
Giai Tình lật từng tấm hình chụp trước đây, nhìn hình của Sở thiếu mà
không ngừng nói, anh hai, thực xin lỗi.
"Tôi sẽ không cho cô ta cơ hội tổn thương Thanh Linh nữa, tôi muốn cô ta hết hy vọng." Thượng Quan Sở ánh mắt càng ngày càng âm trầm, lạnh lùng.
"Được rồi." Ngô Vân không rõ vì sao Sở thiếu tuyệt tình với Giai Tình như vậy.
"Sở thiếu, Đào Tử Nhạc đặt một bộ lễ phục giống như cậu, hơn nữa còn
thêm một bộ giống với Diệp tiểu thư." Sau khi Ngô Vân nói xong, Tô Phi
báo cáo.
"Cái gì? Anh ta muốn làm cái gì?" Thượng Quan Sở cả kinh, trong mắt tràn đầy tức giận.
"Anh ta nói là Diệp tiểu thư hứa, còn nói Diệp tiểu thư cho hắn cùng
Trương Đình Đình làm phù dâu và phù rể." Tô Phi nhìn gương mặt giận dữ
của Thượng Quan Sở, nói chuyện cũng trở nên thật cẩn thận.
"Phù dâu, phù rể mà thôi, vì sao ăn mặc giống như chúng tôi?" Xem ra
việc này lại là do ý định phá rối của Nhạc Nhạc, hắn nên cùng Thanh Linh nói chuyện rõ ràng mới được.
“Có thể là do Nhạc Nhạc phá rối." Tô Phi đoán.
"Được rồi! Việc này tôi sẽ xử lý." Thượng Quan Sở dứt lời, Tô Phi cùng Ngô Vân liền đi ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa, Ngô Vân nghi hoặc nói: "Cao bồi, vì sao Sở thiếu đối xử với Giai Tình như vậy?"
Tô Phi nói rõ ràng với Ngô Vân là: "Không nói đến Giai Tình suýt chút
đâm chết bác của Sở thiếu, trước đây không lâu còn lợi dụng Hàn Phỉ Phỉ
để làm tổn thương Diệp tiểu thư, nghe nói Sở thiếu kết hôn, chạy tới
Diệp gia mắng Diệp tiểu thư, cậu nghĩ Sở thiếu nên đối xử với Giai Tình
như thế nào? Nếu đổi lại là cậu, cậu sẽ làm như thế nào?"
Ngô Vân đã hiểu rõ, có chút đăm chiêu nói: "Nói cũng đúng, nếu là tôi, cũng sẽ không tha thứ cho Giai Tình."
Tô Phi vỗ vai Ngô Vân nói: "Có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi." Hắn chỉ
sợ Ngô Vân bởi vì Giai Tình mà sinh oán khí với Sở thiếu.
Buổi sáng, khi Thượng Quan Sở rời giường thấy Diệp Thanh Linh vẫn ngủ
thật sâu, thì biết là đêm qua mình đã làm cô ấy mệt chết rồi, liền lặng
lẽ rời giường đến thư phòng cùng Tô Phi và Ngô Vân sắp xếp công việc.
Hai người Tô Ngô đi rồi, Thượng Quan Sở liền trở về phòng, vừa đi vừa
nghĩ có nên đánh thức cô hay không? Khi hắn mở cửa liền thấy không có ai trên giường. Chỉ thấy Diệp Thanh Linh đang lấy thuốc trong tủ uống.
Thấy cô uống thuốc, Thượng Quan Sở tưởng rằng cô bị bệnh, quan tâm hỏi:
"Thanh Linh em uống thuốc gì? Em bị bệnh hả?" Nói xong còn đến gần lấy
tay rờ trán Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh thấy Thượng Quan Sở đột nhiên xuất hiện liền hoảng sợ,
vội vàng đóng tủ lại, ra vẻ bình tĩnh nói: "Có thể là em bị cảm."
Thượng Quan Sở không tin là cô uống thuốc cảm, nghi hoặc nói: "Thuốc gì
cũng không được uống linh tinh. Nếu em bệnh, anh mời bác sĩ Bạch đến
khám."
"Không cần." Diệp Thanh Linh vội vàng nói, "Chút cảm mạo thôi, uống thuốc liền tốt rồi."
Cô vội vàng giải thích như vậy khiến Thượng Quan Sở càng thêm nghi. Vẫn tỏ vẻ tin tưởng cười nói: "Không có bệnh là tốt rồi."
Thượng Quan Sở ngồi trên giường, vương tay ôm cô vào trong ngực, thực tự nhiên để cô ngồi trên đùi mình, nói: "Em để Nhạc Nhạc cùng Trương Đình
Đình làm phù dâu, phù rể cho chúng ta à?"
"Đúng rồi!" Cô chớp chớp mắt nhìn anh, không rõ vì sao anh lại thay đổi đề tài.
"Nhạc Nhạc đặt lễ phục giống như chúng ta, em cũng biết rồi?"Anh hỏi.
"Em biết, Nhạc Nhạc trước đó đã nói cho em rồi. cậu ấy nói rất thích lễ
phục của chúng ta. Thấy cậu ta thích cho nên em đồng ý." Diệp Thanh Linh không cảm thấy việc này có gì là không ổn cả! Hôn lễ không phải chỉ là
một cái hình thức thôi sao, bọn họ từ hôm đăng ký đã là vợ chồng, cần gì để ý hình thức đó chứ.Thượng Quan Sở nghe xong, nhíu lại mi nói: "Bọn
họ cùng chúng ta mặc giống nhau, người khác còn tưởng kết hôn cùng nhau
sao?" Này không phải là cố tình gây lộn xộn sao?
"Như vậy không phải rất vui sao? Chúng ta còn có thể mời khách đoán xem ai với ai mới là một đôi." Diệp Thanh Linh cười trong trẻo, giống như
đang thấy cảnh tượng vui vẻ của ngày kết hôn.
Thượng Quan Sở thở dài, "Tùy em vậy! Em thích thì được rồi." Hắn thật sự là không có cách nào từ chối được cô điều gì.
Thấy hắn thở dài, cô cười nói: "Anh khó chịu sao?"
"Không có." Thượng Quan Sở nhíu mày nhìn cô.
"Không có là tốt rồi." Cô nhẹ giọng nói xong, vào phòng thay đồ.
Sau khi chắc chắn cô đã vào phòng thay đồ, Thượng Quan Sở dáo dác mở ngăn
tủ vừa rồi Diệp Thanh Linh lấy thuốc, lấy ra cái bình thuốc nhỏ. Nhìn dòng chữ
“Thuốc tránh thai” in trên bình thuốc, Thượng Quan Sở cau mày, đăm chiêu đem
bình thuốc trả về chỗ cũ, làm như chưa từng có việc gì xảy ra. Nhìn Diệp Thanh Linh đã thay xong quần áo, cười nói: "Hôm nay em trang điểm thật
đẹp."
Diệp Thanh Linh không trả lời hắn, chỉ cười cười xoay người rời khỏi
phòng, xuống lầu dùng bữa sáng.Thượng Quan Sở vẫn đi theo sau cô. Thấy
cô ăn xong bữa sáng thì nói, "Hôm nay thời tiết tốt lắm, anh đưa em đi
chỗ này."
"Chỗ nào?" Diệp Thanh Linh hỏi.
"Đi sẽ biết." Thượng Quan Sở mang vẻ mặt thần bí, lôi kéo Diệp Thanh Linh lên xe.
Nhìn quang cảnh bên ngoài xe, Diệp Thanh Linh cảm thấy đặc biệt quen thuộc, thở dài: "Là núi Thanh Minh sao?"
"Có muốn đi viếng thăm mẹ một chút không?" Thượng Quan Sở cười hỏi.
"Uhm!" Diệp Thanh Linh gật đầu, có chút cảm động. Năm nay vì chuyện của
cha và Diệp thị, cô chưa có tới thăm mẹ, tính ngày tháng, cô đã hơn một năm chưa tới thăm mẹ.
Không bao lâu xe liền đến mộ phần của mẹ, Diệp Thanh Linh không thể
tưởng tượng được khi nhìn thấy mộ phần mẹ nằm ngay bên cạnh quốc lộ,
nói: "Năm trước không có con đường này."
Mỗi lần cô đến tế bái mẹ, xe chỉ có thể chạy đến chân núi, cô phải đi bộ hơn 10 phút mới tới nơi.
"Đây là do Sở thiếu cho người xây mới suốt hai tháng." Tô Phi lắm miệng nói.
Diệp Thanh Linh có chút cảm động, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Sở đang cười xán lạn, nói: "Cám ơn."
"Thanh Linh vui vẻ là tốt rồi." Thượng Quan Sở nhìn gương mặt vui vẻ của cô, ở trong lòng thở dài, thì ra cô trong trẻo nhưng lạnh lùng đầy
bình tĩnh, lại có thể dễ dàng cảm động cùng thỏa mãn như vậy.
Diệp Thanh Linh nói với mẹ rất nhiều, kể về Diệp thị, kể về cha, cuối
cùng còn kể chuyện mình đã kết hôn. Lúc này Thượng Quan Sở liền cười đến bên cạnh
nói: "Mẹ vợ hẳn hài lòng với người con rể như anh chứ?"
Diệp Thanh Linh lạnh lùng nhìn hắn nói: "Mẹ vợ hài lòng hay không không quan trọng."
"Như vậy Thanh Linh vừa lòng với người chồng như anh sao?" Thượng Quan
Sở mang vẻ lưu manh cười cười, tay không an phận ở cô trên lưng bóp một
cái.
"Vừa lòng cái đầu anh." Diệp Thanh Linh cười trả lời, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
"Cùng mẹ vợ trò chuyện cũng còn sớm, chúng ta đi gặp hai bà nội đi!"
Thượng Quan Sở ôm cô lên xe.
"Bà nội?" Diệp Thanh Linh nhìn anh đầy nghi ngờ.
"Là bà nội Kim gia với Dịch gia đó, các bà đều ở thôn Dương Liễu." Thượng Quan Sở nói.
Diệp Thanh Linh biết thôn Dương Liễu cách núi Thanh Minh không xa, nhớ
trước đây cô cùng mẹ đi ngang qua, nhớ rõ nơi đó có một khu Bồ Đào viên rất lớn. Liền hỏi: " Bồ Đào viên ở đó còn không?"
"Thanh Linh biết Bồ Đào viên à?" Thượng Quan Sở cảm thấy tò mò với
tuổi thơ của Diệp Thanh Linh, nói: "Bồ Đào viên vẫn còn đó, đương nhiên
là do bà nội anh, cùng Kim, Dịch hai bà ở đó suốt ba mươi mấy năm."
Diệp Thanh Linh cảm thấy không thể tin được, nói: "Anh cũng biết Tiểu Bồ Đào sao?"
Thượng Quan Sở cũng ngạc nhiên, Tiểu Bồ Đào? Đối với anh mà nói là quá xa xôi.
Đó chính là nhủ danh trước đây của anh, cô làm sao biết, "Thanh Linh, trước dây
chúng ta từng gặp qua nhau sao?" Này thật không thể tin được.
"Anh là Tiểu Bồ Đào ?" Diệp Thanh Linh mở to mắt nhìn Thượng Quan Sở,
làm sao anh cùng Tiểu Bồ Đào mũm mĩm hồng hào kia là một người được.
Anh nhớ trước kia có một cô bé thường gọi anh như vậy, chính là cô bé tên Linh
Linh, làm sao hắn cũng không thể tin được cô bé kia chính là bà xã yêu quý Diệp
Thanh Linh của mình. Khó trách mỗi lần anh nhìn thấy cô cũng thấy không
ghét bỏ, còn muốn gần gũi cô hơn. Thì ra hết thảy đều là nhân duyên ông
trời an bày.
"Em là Linh Linh, nhưng sao em lại có thể nhớ rõ chuyện hồi nhỏ như thế?"
Thượng Quan Sở tò mò hỏi.
"Khi đó em chỉ hai ba tuổi, nhớ cũng không nhiều, chỉ nhớ rõ mẹ cùng em
ghé Bồ Đào viên, hơn nữa còn có Tiểu Bồ Đào ca ca." còn về hình dáng ra
sao, thật ra cô cũng rất mơ hồ. Sau khi ghé Bồ Đào viên, không lâu sau
mẹ của cô cũng qua đời, có thể đó là nguyên nhân vì sao.
Lúc này điện thoại của Thượng Quan Sở vang lên, đánh gãy đi hồi ức mà bọn họ đang nhớ lại.
Điện thoại là của Ngô Vân , "Sở thiếu, mọi việc được sắp xếp xong xuôi."
"Tốt." Thượng Quan Sở tắt điện thoại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, nhỏ nhắn của
Diệp Thanh Linh cười đến thật là tà ác.
Diệp Thanh Linh nháy mắt, nghe thấy được mùi vị âm mưu.
Chỉ chốc lát xe đã dừng ở Bồ Đào viên, thấy hai bà cụ đi từ trong nhà ra, vẻ mặt hiền lành .
"Tiểu Bồ Đào đến đây nào." Hai bà cụ tóc đều đã bạc, nhìn Thượng Quan Sở híp mắt cười.
Thượng Quan Sở nghe hai bà cụ còn gọi nhủ danh trước đây của hắn, không
khỏi đầu đầy vạch đen, trả lời cũng không được, không trả lời cũng không xong.
Diệp Thanh Linh nghe được nhủ danh của Thượng Quan Sở, không khỏi cười
ra tiếng, bước đến nói với hai bà cụ: "Hai bà còn nhớ cháu không?"
Hai vị lão thái thái nhìn mặt Diệp Thanh Linh, lộ vẻ vui mừng kinh ngạc, "Cháu là, cháu là Linh Linh." Con bé này giống mẹ như đúc, làm sao các
bà lại không nhận ra được.