Diệp Thanh Linh suy nghĩ một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nói: “Tôi có hai điều kiện.”
Thượng Quan Sở nghe cô nói thế, cực kì hưng phấn: “Điều kiện gì anh cũng đáp ứng.” Đừng nói hai cái, cho dù có cả hai trăm điều kiện hắn cũng
đáp ứng cô.
“Thứ nhất, sau khi kết hôn không được li hôn.” Cô không phải loại người
thay đổi thất thường, cũng không thích chồng của mình thay đổi thất
thường.
“Được.” Hắn không hề do dự mà đồng ý, một khi đã là của hắn thì hắn nhất định sẽ quý trọng.
“Thứ hai, tôi sẽ không sinh con.”Cô còn nhớ lúc đầu hắn chọn cô chỉ vì
muốn có người thừa kế. Cô không muốn làm công cụ sinh con nhưng nếu đứa
trẻ được sinh ra do kết tinh tình yêu của hai người thì cô sẽ vui vẻ
nhận lấy.
“Được thôi. Nhưng nếu em cả đời không sinh con cho anh, chẳng phải anh sẽ bị tuyệt hậu hay sao?”
“Được là được, không được là không được.” Cô không muốn nghe cái gì gọi là lý do.
Thượng Quan Sở trầm mặc hai giây rồi cười nói: “Được, Thanh Linh nói gì cũng đều được.”
Diệp Thanh Linh nhíu mày, sao hắn lại có thể thản nhiên như thế?
“Thanh Linh nguyện ý gả cho anh?” Thượng Quan Sở không tin cô sẽ dễ dàng mà gả cho hắn như vậy, hắn vẫn có cảm giác như đang mơ.
“Ừ.”Diệp Thanh Linh gật đầu.
“Như vậy, như vậy...” Thượng Quan Sở ấp úng nói: “Chúng ta vậy có thể
.... có thể ....” Vừa rồi âm thanh hai người đang lăn lộn trên giường
kia không hề gây ảnh hưởng nhưng bây giờ hắn nghe xong lại khiến dục hỏa sôi trào.
Diệp Thanh Linh nháy mắt nhìn hắn, không biết hắn đang nói gì?
Thượng Quan Dở lấy dũng khí nói: “Chúng ta có thể làm nghĩa vụ vợ chồng
không? Hắn nói ý tứ hàm súc, động tác lại không chút ý tứ, còn chưa nói
xong đã đè Diệp Thanh Linh xuống dưới thân, ngã xuống sô pha, tay chân
xấu xa sờ mó lung tung trên cơ thể cô.
Cúi đầu, liên tưởng rất nhanh tới việc được cùng cô âu yếm, ai ngờ môi
còn chưa đụng tới, Diệp Thanh Linh đã vội đẩy hắn ra, “Mời mua vé trước
khi lên xe.”
Thượng Quan Sở cười lưu manh: “Có thể lên xe trước rồi mua vé bổ xung không?”
“Không thể.” Diệp Thanh Linh tuy nói rất nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng kiên định.
Thượng Quan Sở không dám lỗ mãng, không can tâm buông cô ra, dường như
hơi tức giận nhìn cô đến một lúc lâu, không nói không rằng kéo cô ra
khỏi cửa.
Diệp Thanh Linh cho hắn tùy ý nắm tay, hỏi: “Đi đâu?”
“Đi mua phiếu.” Hắn dùng sức kéo tay cô đi, giống như sợ cô sẽ đi mất.
“Đợi đã.” Diệp Thanh Linh biết hắn đi làm giấy đăng kí nhưng cứ đi như
vậy thì đăng kí sao được? Hơn nữa, sổ hộ khẩu không mang thì làm kiểu
gì? Nói xong liền định quay về phòng.
“Không cần phải sổ hộp khẩu để chứng minh đâu.” Chỉ cần Thượng Quan hắn đến cục dân chính thì có ai dám ngăn cản hắn.
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn hắn, tin hắn nói thật, cũng không nói gì nữa, tùy ý theo hắn lên xe.
Thượng Quan Sở kết hôn, tuy là chung thân đại sự của hắn nhưng lại là do Tô Phi và Ngô Vân sắp xếp, Cục dân chính bỗng nhiên bị Thượng Quan Sở
bao hết.
Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở muốn ra ngoài thì bị Má Trương ngăn
lại, hỏi: “Hôm nay không phải Thanh Linh sẽ không ra ngoài sao? Đi đâu
vậy?
“Đi cục dân chính đăng kí kết hôn.” vẻ mặt Thượng Quan Sở vui mừng, sung sướng đem tin tốt nói cho Má Trương nghe.
Ngơ ngác nhìn Diệp Thanh Linh lên xe, một lúc sau má Trương mới hồi phục tinh thần, kêu to: “Không được, không được, bọn họ là ..... đi làm giấy đăng kí kết hôn.” Vừa nói vừa chạy vào phòng khách gọi điện thoại thông báo cho Trương Đình Đình.
Trương Đình Đình vốn đang ở công ti chuẩn bị vào họp, thấy số máy của mẹ, vội vàng nghe, hỏi: “Mẹ, có chuyện gì sao?”
“Không được rồi, Thanh Linh bị Thượng Quan Sở đưa đi cục dân chính đăng kí giấy kết hôn.” Má Trương vội vàng nói.
Trương Đinh Đình vừa nghe xong cũng vội vã ngắt điện thoại, nói với mọi
người trong phòng họp: “Xin lỗi, trong nhà xảy ra chuyện.” Nói xong liền chạy ra khỏi phòng họp.
Trương Đình Đình gọi điện cho Nhạc Nhạc, “Nhạc Nhạc, không hay rồi,
Thanh Linh bị Thượng Quan Sở ép đi làm giấy đăng kí kết hôn.”
Đang xử lý công việc ở hiệu sách, vừa nghe Đình Đình nói như vậy liền
lập tức bỏ việc trong tay lại, chạy xe đến cục dân chính. Vừa lái xe vừa nghĩ đến việc DIệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở đi đăng kí giấy kết
hôn, trong lòng thầm chửi rủa Thượng Quan Sở ti bỉ, sao lại bắt Thanh
Linh phải cùng hắn kết hôn?
Trên đường đi Thượng Quan Sở cười không ngừng. Khi đến cục dân chính,
không thấy một bóng người, Diệp Thanh Linh liền biết ngay là Thượng Quan Sở phân phó người làm.
Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh nhàn nhã ngồi trên ghế đã đặc biệt
chuẩn bị từ trước trong phòng uống trà, chỉ chờ thủ hạ mang giấy tờ đến
cho họ kí là hoàn thành thủ tục.
Một lát sau, Tô Phi mang giấy tờ cho cho bọn họ kí tên, Thượng Quan Sở
xem qua rồi nói, “Làm thêm một bản nữa.” Lại nhìn Tô Phi, “Về sau danh
nghĩa tài sản của tôi đều sở hữu dưới tên Thanh Linh.”
“Vâng.” Tô Phi trả lời nhưng có chút cảm thấy không đúng, hỏi, “Sau này chúng tôi đều do Diệp tiểu thư sai bảo sao?”
“Đương nhiên.” Hắn muốn để cô biết thành ý của hắn, trước kia cô nói với hắn, muốn lấy cô thì hắn phải chi 5840 triệu thì cô mới đồng ý gả cho
hắn. Tuy hôm nay cô không nói đến tiền, nhưng hắn hy vọng có thể vì cô
mà làm điều này.
Tô Phi cùng thủ hạ của hắn đều mang vẻ mặt T,T , trong lòng oán thầm, “Sở thiếu, anh không thể vì bà xã mà bán bọn tôi đi chứ?”
Lão bản vô lương tâm của bọn họ mặc kệ thủ hạ oán than, cười cười nói với Diệp Thanh Linh, “Thanh Linh như vậy vừa lòng không?”
“Không hài lòng.” Diệp Thanh Linh uống một ngụm trà thản nhiên nói.
“Vì sao?” Đây không phải kết quả mà hắn muốn nghe.
“Thứ tôi muốn là tiền, không cần tất cả bất động sản của anh, cũng không cần bọn họ.” Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn lướt qua những người xung
quanh.
Hu hu ..... Bọn họ là những người bị mọi người ghét bỏ.
Lần này, Thượng Quan Sở vuốt mông ngựa, biết Thanh Linh một khi đã
nguyện ý gả cho hắn cũng không so chuyện tiền nong. Nhưng lời của hắn đã nói ra như vậy thì không thể thu hồi lại. Diệp Thanh Linh biết hắn cần
cái thang để xuống, liền cười nói, “Nếu như không có, có thể để trước
một chút tiền cũng được.” Đối với cô mà nói, có người nguyện ý đưa tiền
cho, cô đương nhiên sẽ không từ chối. Nhưng cô cũng không muốn làm hắn
khó xử, cũng không muốn bạc đãi chính mình, nên cho hắn một cái giới
hạn.
Vốn tưởng rằng cô sẽ không lấy tiền của hắn, nhưng lại thấy cô ra hạn
của hắn, không khỏi cảm thấy cô so sánh thú vị, liền dạt dào hứng thú,
nói: “Ứng trước bao nhiêu?”
“Anh xem rồi tự mình xử lý đi.”Cô thản nhiên nói, tựa hồ không cần nhiều tiền.
“Một triệu, một triệu tiền sính lễ, em thấy như thế nào?” Thượng Quan Sở tuy nói mang khẩu khí thương lượng nhưng lại mang ý không thể phản bác.
“Ừ.” Diệp Thanh Linh gật đầu đồng ý.
Nghe đến đó, Tô Phi kính nể nhìn Diệp Thanh Linh, sau đó mới hiểu rồi cầm giấy tờ đi.
Một lát sau lại thấy Tô Phi mang giấy tờ đến trước mặt Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh, Thượng Quan Sở không thèm nhìn mà nhanh chóng kí tên
vào. Diệp Thanh Linh cũng chuẩn bị kí tên thì “Thanh Linh, không được
kí.” Thanh âm của Trương Đình Đình cùng Nhạc Nhạc vang lên, hô hấp có
chút hỗn loạn.
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn Trương Đình Đình cùng Nhạc Nhạc, thản nhiên nói: “Hai người đến đây. “
Có phải bọn họ đến không công rồi phải không, Trương Đình Đình trợn tròn mắt, nhìn giấy tờ kết hôn trước mặt Diệp Thanh Linh nói: “Là Thượng
Quan Sở ép cậu phải không? Thanh Linh, chúng ta mặc kệ hắn, cậu vì cái
gì mà phải ở cùng hắn?”
“Thanh Linh, em đừng sợ, hắn dám ép em, anh liều mạng với hắn,” Nhạc
Nhạc nói xong liền dường như định xông lên đánh Thượng Quan Sở, cảm thấy nhìn hắn rất ngứa mắt.
Thượng Quan Sở nhìn thủ hạ đang ngăn cản Nhạc Nhạc, không nói lời nào,
cũng không giải thích, chỉ cười nhìn trò khôi hài trước mắt.
“Tôi tự nguyện.” Diệp Thanh Linh thản nhiên nói ra tình hình thực tế.
“Cái gì?”
“Thanh Linh, cậuem điên rồi sao?” Trương Đình Đình cùng Nhạc Nhạc đều trừng mắt kêu to, vẻ mặt không thể tin.
Diệp Thanh Linh cũng không giải thích nhiều, khẳng định “Đúng vậy.”
“Vì cái gì? Thanh Linh, chúng tớ ở Diệp Thị làm tốt lắm. Chúng tớ không
có tiền của hắn cũng không có vấn đề gì.” Trương Đình Đình lo sợ Thanh
Linh quyết định như vậy sau này sẽ không được hưởng hạnh phúc. Nhưng cô
biết đâu rằng ở trong lòng Thanh Linh, sau một đêm dây dưa, lại thấy
mình không cần đi tìm hạnh phúc gì đó ở đâu nữa. Cô bây giờ chỉ đồng ý
kết hôn với Thượng Quan Sở, cho dù là có người không thích.
“Đúng vây. Thanh Linh, cùng bọn anh đi thôi. Không cần cùng cái tên yêu
nghiệt kia kết hôn.” Nhạc Nhạc cùng Trương Đình Đình nói.
Diệp Thanh Linh nở nụ cười, thấm thía lời nói của Trương Đình và Nhạc Nhạc: “Hai người đừng lo lắng, tôi tự có chừng mực.”
Trương Đình Đình không tin tưởng, nhưng nhìn thấy Thanh Linh cười tự tin như vậy, không hoài nghi nữa, hỏi lại, “Thật sự là cậu tự nguyện sao?”
“Đương nhiên.” Diệp Thanh Linh cười thản nhiên, mộtt chút cũng không nhìn ra là nói dối.
Trương Đình Đình tin nhưng Nhạc Nhạc lại không tin, cãi lộn ở bên cạnh.
“Kéo ra ngoài.” Thượng Quan Sở không muốn tiếp tục nghe Nhạc Nhạc ầm ĩ.
A Phú vóc dáng cao lớn, toàn thân tráng kiện, thoải mái kéo Nhạc Nhạc ra khỏi cục dân chính. Nhạc Nhạc bị kéo ra ngoài, tức giận mắng: “Thượng
Quan Sở, anh là loại người ti bỉ, vô sỉ, tiểu nhân. Anh dám bức Thanh
Linh cùng anh kết hôn, anh có chết cũng không được tử tế. Anh...”
Chỉ trong chốc lát, Diệp Thanh Linh đã cùng Thượng Quan Sở hoàn thành
giấy tờ kết hôn, đi ra khỏi cục dân chính, mà Nhạc Nhạc vẫn còn chưa
thấy mệt tiếp tục mắng Thượng Quan Sở.
“Tôi rủa con của anh sinh ra sẽ quái dị, không mắt không mũi, ta rủa
ngươi ... (lược bỏ ba nghìn chữ)” Nhạc Nhạc tiếp tục công trình mắng
rủa người.
Thanh Linh đến gần Nhạc Nhạc, nghe xong lời khó nghe mà Nhạc Nhạc vừa
thốt ra, cau mày thản nhiên nói: “Nhạc Nhạc, anh đang rủa em?”
“Anh không có, anh đang rủa Thượng Quan Sở.” Nhạc Nhạc giải thích.
“Cậu mắng tôi sinh con không có mắt không có mũi .” Lời nói khó nghe như vậy, nhưng trong lời của Diệp Thanh Linh, lại không hề có chút khó nghe nào, mà còn ngược lại, có chút buồn cười.
“Anh mắng Thượng Quan Sở.”Nhạc Nhạc lại nhấn mạnh.
“Con của anh ấy chính là con của em.” Bọn họ bây giờ là vợ chồng, mắng
con hắn cũng có nghĩa là mắng con ccô. Điểm ấy đâu có gì đáng tranh
luận.
Nhạc Nhạc nghe xong mới ngộ ra, Thanh Linh kết hôn cùng Thượng Quan Sở,
hắn mắng đứa nhỏ của Thượng Quan Sở chính là mắng con của Thanh Linh.
Nhạc Nhạc xấu hổ, nói: “Anh không có ý đó, anh không nghĩ căn bản chính
là mắng em.”
“Ừ.” Diệp Thanh Linh coi đó như là một lời giải thích.
Dọc đường Nhạc Nhạc vẫn lảm nhảm chửi rủa, Thượng Quan Sở cũng không tức giận, cười tươi nói: “Mắng chửi đi, dù sao từ nay về sau Thanh Linh
cũng là vợ của tôi.”
Nhạc Nhạc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đi lên đánh cào cái mặt cười kia.
Đoàn người trở lại biệt thự, Thượng Quan Sở cũng không ăn trưa, vội vàng sai người tìm ngày tốt cử hành hôn lễ.
Tiền Nguyên vừa nghe bọn họ đi làm thủ tục đăng kí kết hôn, vẻ mặt hâm
mộ nhìn Mễ Lam Nhi nói: “Chúng ta khi nào thì đi làm giấy đăng kí kết
hôn ? Hay là bây giờ đi làm đi! Có thể cử hành cử hành hôn lễ cùng ngày
cùng Sở thiếu và Diệp tiểu thư.”
Mễ Lam Nhi hừ lạnh nói: “Anh có 5840 triệu sao?” Phải biết rằng Diệp tiểu thư cần ngần đó tiền mới đồng ý gả cho Sở thiếu.
“Tôi không có.” Chẳng lẽ Diệp tiểu thư cùng Sở thiếu kết hôn là do Sở
thiếu dùng 5000 triệu đổi? Tiền nguyên nhìn Thượng Quan SỞ đầu đầy dấu
hỏi.
Thấy Tiền Nguyên nghi hoặc, Thượng Quan Sở giải thích với Tiền Nguyên: “Tôi cũng không lãng phí nhiều tiền như vậy.”
“Tóm lại là bao nhiêu tiền?”Tiền Nhuyên cực kì tò mò, không còn vẻ gì gọi là lãnh khốc nữa.
“Một triệu tiền sính lễ.” Thượng Quan Sở trả lời.
“A, thật không vậy?” Tiền Nguyên không tin tưởng, quay sang nhìn Diệp Thanh Linh đang ăn cơm.
“Thật sự.” Diệp Thanh Linh không ngẩng đầu, thản nhiên trả lời.
Trên mặt Tiền Nguyên tất cả đều là ý cười, cười lấy lòng với Mễ Lam Nhi, nói: “Anh cũng chỉ có một triệu tiền sính lễ, chúng ta cùng đi đăng kí
giấy kết hôn được không?” Phải biết rằng hắn thảm hơn Thượng Quan Sở
rất nhiều, tuy từ trước tới nay chung phòng với Mễ Lam Nhi nhưng Mễ Nam
Nhi ngủ trên chiếc giường mà hắn không có chỗ ngồi còn nói gì đến chỗ
ngủ. Hắn cho tới nay vẫn là “ăn chay”, tuy có “thức ăn” trước mặt nhưng
lại không dám đụng vào.
“Không được.” Mễ Lam Nhi trừng mắt nhìn Tiền Nguyên một cái, vẻ cực kì tức giận.
Tiền Nguyên thấy Mễ Nam Nhi tức giận, trong lòng thầm kêu oan khuất.
Sau khi Thượng Quan Sở ăn xong lại mặt dày nói muốn cùng Diệp Thanh Linh tiếp tục xem phim, Diệp Thanh Linh biết hắn đang nhắc đến loại phim gì, thế nào không đồng ý, liền bảo uống trà chơi cờ cùng bọn Mễ Lam Nhi ở
hoa viên.
Nhìn Nhạc Nhạc cùng Diệp Thanh Linh chơi cờ vui vẻ, Thượng Quan Sở ở bên cạnh lúc ẩn lúc hiện, không ngừng than thở.
Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên cũng đang chơi cờ vua, nghe hắn không ngừng
than thở, liền nói: “Sở thiếu, cậu có muốn chơi cờ không?” Mễ Lam Nhi
vừa nói xong liền đứng dậy nhường chỗ cho Thượng Quan Sở, mời Thượng
Quan Sở cùng Tiền Nguyên đánh cờ.
Tiền Nguyên hờn giận nhìn Thượng Quan Sở, Thượng Quan Sở cũng không muốn cùng Tiền Nguyên chơi cờ, liền nói: “Thanh Linh, chúng ta cùng nhau về
phòng tiếp tục xem phim đi.” Hắn cũng không muốn cùng Diệp Thanh Linh
chơi cờ, nguyên nhân là sợ chơi không thắng nổi Diệp Thanh Linh.
“Anh tự đi mà xem.” Cô sẽ không mắc mưu của hắn đâu, người đàn ông này
sao mới buổi sáng mà đã nghĩ đến những thứ linh tinh như vậy.
Diệp Thanh Linh cùng bọn họ trải qua một buổi chiều thú vị, mà Thượng
Quan Sở ở bên cạnh Diệp Thanh Linh lại nhàm chán đập muỗi, hơn nữa còn
giả bộ nói: “Vì không muốn Thanh Linh bị muỗi đốt.” Kì thật hắn lo lắng
Thanh Linh bị con muỗi ẻo lả Nhạc Nhạc gây rối.
Bữa tối, Thượng Quan Sở tao nhã dùng cơm, sau đó cũng không bắt Thanh
Linh cùng mình về phòng xem phim. Yên lặng đi theo Diệp Thanh Linh giải quyết đống văn kiện, đến mười một giờ lại tiếp tục yên lặng cùng cô về
phòng.
Thấy Thượng Quan Sở có thái độ khác thường làm Thanh Linh phải chú ý,
xoay người đã thấy hắn vui vẻ khóa trái cửa, sau đó là kéo màn.
“Anh muốn xem phim ?” Nhìn hành động của hắn, cô không khỏi liên tưởng đến bộ phim buổi sáng hắn muốn cùng cô xem.
“Không xem.” Thượng Quan Sở cười đen tối, dùng ánh mắt sói xám nhìn thỏ
trắng nhìn Diệp Thanh Linh, nói: “Xem người khác không thú vị, đêm nay
chúng ta tự làm vẫn hơn.” Hắn nói xong liền khom người bế cô đến phòng
tắm.
Diệp Thanh Linh thấy hắn tự nhiên bế mình, không khỏi kinh hãi, trừng mắt nhìn hắn, ôn hòa nói: “Khoan đã.”
Thựơng Quan Sở không nghĩ cô sẽ không cự tuyệt mình, trong lòng có một
luồng khí ấm áp nhẹ nhàng chảy, cảm giác hạnh phúc nằm ngay trước mắt,
chỉ cần duỗi tay ra là có nắm lấy. Trên mặt mang theo nụ cười tràn đầy
hạnh phúc, rất nhanh ôm cô vào phòng tắm, ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn cô, nói: “Chúng ta tắm uyên ương trước, sau đó ....” Hắn hưng phấn nói, tựa hồ giờ khắc này vô cùng quan trọng với hắn.
Nghe hắn nói ái muội như vậy, lần đầu tiên cô đỏ mặt, lại giả bộ bình
tĩnh nói: “Bồn tắm rất nhỏ.” Không thể nào chứa được hai người. Hắn muốn cùng cô uyên ương tắm, tiến độ của bọn họ có phải hay không quá nhanh?
Hắn nghe ra ý tứ cự tuyệt trong lời nói của cô, lại làm bộ không nghe
thấy, nghiêm trang nhìn bồn tắm, nói: “Cái bồn này nhỏ? Nó nhỏ, sợ là
cho hơn hai người vào cũng không có vấn đề.”
Lời hắn nói là thật, nhìn bồn tắm trong phòng quả thực rất lớn, nếu nói nó nhỏ thì có thể gọi nó là một cái bể nhỏ.
Diệp Thanh Linh hối hận nhìn bồn tắm lớn, trong lòng thầm kêu khổ vì sao lúc trước không mua một cái bồn tắm bé hơn. Cái này thật .... , đúng là lấy đá buộc vào chân mình mà.
Cô còn đang suy nghĩ về cái bồn tắm lớn thì Thượng Quan Sở lại đang tự
động xả nước ấm vào bồn, tiếp theo chậm rãi cởi quần áo, mặt cười meo
meo nhìn cô đang tức giận, nói: “Có nước ấm rồi, đã có thể tắm.”
“Anh ....Anh tắm trước đi.” Lúc này cô bỗng có cảm giác muốn chạy trốn.
Nhìn dáng vẻ cô như đang muốn chạy trốn, Thượng Quan Sở cười tà, ôm lấy
cô còn chưa cởi quần áo vào bồn tắm lớn, rồi cũng bước theo vào bồn.
Thượng Quan Sở cười đen tối nói: “Bà xã, chúng ta cùng nhau tắm uyên
ương đi!”
Cười gian ác như vậy không khỏi khiến Diệp Thanh Linh cảm thấy rùng
mình, lạnh lùng nhìn hắn rất lâu, rồi mới thốt ra hai chữ: “Tắm đi.”
Thượng Quan Sở cao hứng, ôm cô chặt vào lòng, tay lại không an phận muốn “giúp” cô cởi quần áo.
“Em sẽ tự cởi.” Diệp Thanh Linh đẩy hắn ra.
“Để anh giúp em đi.” Hắn cười lưu manh, tiến sát đến bên cô, rồi lại ở trên người cô sờ loạn lung tung.