Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo

Chương 4: Ân nhân chỉ nên dùng để hãm hại




Diệp Thanh Linh được đưa thẳng đến lầu ba, trước cửa phòng đèn vẫn sáng , Tô Phi nhẹ nhàng gõ cửa : “ Sở thiếu gia, Diệp tiểu thư đến”.

“Vào đi !” bên trong truyền đến âm thanh trầm thấp, âm thanh không che giấu được sự kích động của chủ nhân .

Tô Phi giúp Diệp Thanh Linh đẩy cửa “ Diệp tiểu thư mời vào”

Diệp Thanh Linh chậm rãi bước vào ,chỉ nghe tiếng của được người đóng lại tiếp đó là tiếng Tô Phi và Ngô Vân xuống lầu.

Chẳng lẽ chỉ cần bồi chuyện một buổi tối mà cần phải làm phức tạp đến vậy sao? DiệpThanh Linh nhíu mi , bước chân thản nhiên tiến vào phòng của người đàn ông này.

Thượng Quan Sở nằm trên giường nhỏ nhìn Diệp Thanh Linh trong mắt lộ rõ ý cười , “ Diệp tiểu thư, mời ngồi.”

Diệp Thanh Linh cũng không khách khí , đến bên giường ngồi xuống .Ngẩng đầu đánh giá người đàn ông đang nằm trên giường - Thượng Quan Sở.

Người đàn ông này thực sự rất đẹp, xinh đẹp đến mức nữ nhân nhìn vào cũng đố kị. Khó trách Ngô Vân lại dùng từ cực kì tuấn tú, nghiêng nước nghiêng thanh để hình dung . Tiện đà ngắm lại dáng hình chính mình coi như cũng có chút xinh đẹp thật không hiểu tại sao người đàn ông yêu nghiệt này sao lại có thể coi trọng người như cô.

Thượng Quan Sở nhìn cảnh đẹp trong mắt Diệp Thanh Linh , hé môi cười “ Diệp tiểu thư chưa thấy ta bao giờ sao?”

“ Chưa bao giờ” cô thành thật trả lời , yêu nghiệt này thực sự cô chưa nhìn thấy bao giờ.

“ Vậy sao” Thượng Quan Sở nhíu mày, trong lòng có chút thất vọng.

Diệp Thanh Linh thản nhiên đưa mắt nhìn gương mặt đẹp đến mức yêu nghiệt của Thượng Quan Sở, "Hai trăm triệu, đáng giá sao?"

"Không đáng giá." Thượng Quan Sở hăn muốn dạng nữ nhân gì không có, chỉ cần hắn nguyện ý, ngoắc ngoắc ngón tay nữ nhân xếp hàng chen chúc muốn san bằng Minh Nguyệt sơn.

Diệp Thanh Linh nghe xong hắn lời nói, giật mình ở, cố gắng trấn tĩnh nhìnThượng Quan Sở nói: "Nửa năm sau, trả lại anh hai trăm năm mươi triệu, thế nào?"

"Không là gì." Hắn lớn tiếng nở nụ cười, hắn lại không thiếu tiền.

Thấy Thượng Quan Sở cười lớn là ý gì, Diệp Thanh Linh cụp mắt, "Như vậy anh nhanh lên đi." Nói xong đứng dậy hướng giường lớn mà đi.

Thượng Quan Sở nhất thời dừng cười, sắc mặt lạnh đến mức khiến người cảm thấy lạnh lẽo, nhìn cô gái vẫn đang bình tĩnh như không có chuyện gì hỏi: "Tại sao lại không phản kháng?"

"Phản kháng? Có tác dụng sao?" Diệp Thanh Linh ngồi ở bên giường, nhìn gương mặt lạnh đến mức khiến người ta cảm thấy rùng mình, vẻ mặt không cho là đúng.

"Có thể tự mình hiểu rõ." Thượng Quan Sở ở trong lòng ngầm khen sự bình tĩnh của cô gái này, cô bình tĩnh không nhìn hắn, hắn nhìn ánh mắt đạm mạc đó mà xúc động.

"Cứ coi như bị quỷ đè vậy." Vẻ mặt 'Không có gì cùng lắm thì' bộ dáng.

Quỷ? Có con quỷ nào đẹp trai như hắn sao? Trên mặt nhất thời xuất hiện nụ cười tà ác: "Tôi ở trong mắt em là quỷ, như vậy gã họ Lưu kia trong mắt em là cái gì?"

"Cặn bã." Đây là Đình Đình nói, vốn dĩ cô còn không biết hình dung như thế nào khi thấy kẻ ác bá vô tình vô nghĩa tên Lưu Phong.

"Xem ra thành quỷ vẫn tốt hơn so với cặn bã." Nụ cười trên mặt Thượng Quan Sở càng phát ra yêu nghiệt.

Cô vẫn lần đầu tiên nghe nói thành quỷ là chuyện tốt, Diệp Thanh Linh đầu đầy hắc tuyến, cúi đầu không nói tiếp.

Hắn không hiểu nổi cô gái này sao vẫn còn bình tĩnh đến thế? Cô không nhận ra hắn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cô nói: "Em thật sự không nhớ tôi?"

Nghe ý trong lời nói của hắn, giống như trước kia cô đã gặp qua hắn. Diệp Thanh Linh nhìn mặt Thượng Quan Sở , thật lâu sau lắc lắc cái đầu, "Trong trí nhớ của tôi không có yêu nghiệt."

"Mười năm trước chân núi thanh minh, một cậu bé người đầy vết thương." Thượng Quan Sở nhớ lại, mười năm trước khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú xuất hiện trước mắt hắn.

Chân núi Thanh minh, mười năm trước. Diệp Thanh Linh nghĩ tới, nhưng nhìn nam tử tuấn mỹ như yêu nghiệt trước mắt, sao cô lại không nhớ một người toàn thân là máu nhưng nhìn không rõ diện mạo của hắn .

Nhìn Thượng Quan Sở tươi cười đầy mặt, cô nâng tay lau mồ hôi trên trán, thản nhiên nói: "Tôi tưởng rằng cứu không được, mạng anh lớn thật."

"Nếu không phải em cõng tôi đến bác sĩ, cũng không có Thượng Quan Sở hôm nay" Thượng Quan Sở nhìn khuôn mặt trắng noãn của Diệp Thanh Linh, một mình lẩm bẩm.

"Quả nhiên, ân nhân không phải dùng để báo ân." Trong mắt Diệp Thanh Linh hiện lên vẻ hiểu biết

"Hả?" Đối với câu nói của cô, hắn dạt dào hứng thú.

"Chỉ dùng để hãm hại." cô kéo kéo cái áo khoác, lộ ra cái cổ trắng nõn, sao lại thấy cả người nóng như vậy nhỉ?

Thượng Quan Sở đứng trước mặt Diệp Thanh Linh, nhìn động tác kỳ quái của cô, người vẫn bình tĩnh như thế, đây là đang làm cái gì? Bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, hắn nheo mắt lại, đi về hướng cô.

Diệp Thanh Linh thấy hắn tới gần, cảm thấy hoảng hốt, "Anh muốn làm gì?"

Hắn kéo tay cô, trên mặt nhất thời nổi giận đùng đùng, "Là ai làm?"

Cô mặc dù không rõ hắn nói gì, rút tay ra khỏi tay hắn, hỏi: "Chẳng lẽ tôi bị hạ dược?" Nay đúng là mùa xuân, thời tiết còn có chút cảm giác lạnh, mà cô toàn thân lại khô nóng như thế, hơn nữa nhìn hắn nổi giận đùng đùng, cô không thể nghĩ được khả năng khác.

"Ừm." Thượng Quan Sở nhẹ nhàng gật đầu.

"Là Tô Phi cùng Ngô Vân?" Từ lúc ra ngoài đến bây giờ, cô chỉ uống qua nước Tô Phi đưa cho. Cô nhìn Thượng Quan Sở trừng mắt nhẹ giọng hỏi: "Có giải dược hay không?"

"Không có." Hai người này thật là nhiều chuyện, xem ra ngày nào đó phải phạt một chút.

Nghe hắn trả lời, Diệp Thanh Linh rùng mình một cái, trên người lại càng ngày càng nóng, không cần hắn nói, cô cũng biết phải làm gì, hậu quả thật tưởng không chịu nổi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Đã như vậy, anh giúp tôi giải đi!"

Thấy cô không sợ, trực tiếp lên tiếng, hắn mới đau lòng, "Em sẽ không trách tôi?" Kỳ thật hắn là muốn hỏi, cô có thể hận hắn hay không, hắn lại sợ cô nói 'Hận'. Mà hắn thì không muốn nhìn thấy kết quả như vậy.

"Sẽ không." Đã là vận mệnh, trách tội cũng không thể thay đổi được gì.

Hắn nhìn mái tóc dài mềm mại của cô, đưa tay hướng đến thân thể cô, không biết vì sao, lúc này hắn thực khẩn trương.

"Anh không biết làm?" Cô thản nhiên nhìn lướt qua tay hắn đang run run.

Hắn thu tay về, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Lần đầu tiên, nên em cần phải phụ trách?"

"Đều giống nhau, không ai nợ ai" cô nhẹ nhàng nhìn hắn cười đến quái dị.

Hắn có chút vui vẻ với đáp án của cô, bế cô lên.

Mắt cô linh quang chợt lóe không suy nghĩ nhiều liền để hắn bế lên.