“Ôi chao! Anh là ai thế?" Nói xong liền vươn tay kéo Diệp Thanh Linh ra
khỏi tay Thượng Quan Sở đến phía sau hắn che chở, cong tay lên, chỉ vào
Thượng Quan Sở nói: "Thanh Linh từ nhỏ đã ở bên cạnh tôi, anh dựa vào
cái gì nói cô ấy là của anh?"
"Ha ha, phải không? Từ lúc cô ấy còn chưa mặc gì đã ở cùng tôi, vậy anh
nói xem dựa vào cái gì?" Thượng Quan Sở không cam lòng đứng sau nói.
Sau khi nghe xong, Diệp Thanh Linh đen thui cả mặt, hai người đàn ông này, quả thật là nói không sợ tức chết người mà!
Nghe Thượng Quan Sở nói xong , Nhạc Nhạc mặc kệ , xoay người loạng
choạng nắm lấy cánh tay Diệp Thanh Linh, vẻ mặt đầy thương tâm nói:
“Thanh Linh, Chẳng lẽ tin đồn là thật? Em thực sự ở cùng một chỗ với tên đàn ông thối tha này sao? Khó trách lâu như vậy rồi Thanh Linh không
tới chơi với anh.”
Diệp Thanh Linh nhìn bộ dạng thương tâm của Nhạc Nhạc, cười an ủi “em
lúc nào thường xuyên đến chơi với anh? Nói sau, không phải hôm nay em
đến rồi sao?”
Đây là an ủi sao? Rõ ràng là đả kích mà. Mắt Nhạc Nhạc mở lớn nhìn Diệp
Thanh Linh tỏ vẻ đau lòng muốn chết nói : “Thanh Linh em trọng sắc khinh bạn”
Thượng Quan Sở nghe thấy nói Nhạc Nhạc nói chỉ là bạn bè của Diệp Thanh
Linh thì mừng rỡ, cười hì hì, vỗ cỗ vai Nhạc Nhạc an ủi nói: “Là bạn của Thanh Linh à. Cậu ở trong lòng cô ấy xem ra cũng có chút địa vị”.
“ Thật vậy chăng?” Nhạc Nhạc vui sướng nhìn Thượng Quan Sở.
“ Hai, ba tháng thì đến gặp cậu một lần.” Phải biết rằng theo tính cách
của Diệp Thanh Linh, được xem là bạn bè thì cũng đã tốt lắm rồi.
Nhưng câu đó lọt vào tai Nhạc Nhạc không hiểu sao lại mang cảm giác quái lạ.” Ô.... Ô....hai, ba tháng mới tới gặp tôi một lần cũng coi như có
địa vị? Anh đẹp trai không phải là sai rồi đi” Nhạc Nhạc vui sướng không được bao lâu lại lăn ra gào khóc, tính tình thay đổi thất thường như
vậy làm người ta có cảm giác rất đáng yêu.
“ Tin hay không tùy cậu” Thượng Quan Sở cũng không muốn tiếp tục nói chuyện dây dưa tên ba hoa này.
Nhạc Nhạc bán tín bán nghi nhìn Thượng Quan Sở, cười cười kéo Diệp Thanh Linh lên lầu hai chỗ chuyên bán túi sách, mọi người ngồi xuống xong hắn mới nghiêm túc đánh giá từng người một, Mễ Lam Nhi, Thượng Quan Sở,
Tiền Nguyên, rồi nhìn đến A Phú và Từ Ngôn đang đứng trông cửa.
“Thanh Linh, em kiếm được nhiều anh đẹp trai từ chỗ nào mà không giới
thiệu với anh một chút vậy?”.Nhạc Nhạc nhìn Thượng Quan Sở và Tiền
Nguyên hai mắt bừng bừng sáng lấp lánh, dường như muốn lập tức tháo rời
hai mĩ nam này để nhập vào với mình.
Thượng Quan Sở thấy Nhạc Nhạc cả người dựa vào Diệp Thanh Linh mà Diệp
Thanh Linh thì không có phản ứng gì, trong lòng cảm thấy không vui vẻ ,
không tỏ thái độ gì chỉ nhìn chằm chằm Nhạc Nhạc lạnh giọng cảnh cáo:
“Bỏ bàn tay bẩn của cậu xuống đi”.
Nhạc Nhạc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thượng Quan Sở, cười híp mắt nói:
“Chúng tôi là chị em tốt mà” Sau đó lại lộ ra bộ mặt sợ hãi, vuốt ngực
nói với Diệp Thanh Linh: “Thanh Linh, hắn hung dữ quá, giống như muốn
giết người vậy” Diệp Thanh Linh cười cười an ủi nói: “Nhạc Nhạc đừng sợ, hắn sẽ không giết người”.
“Sẽ không giết người là tốt rồi” Nhạc Nhạc thở nhẹ ra nói.
“Nhưng mà nghe nói, một khi không vui hắn liền chặt chân người khác
Thanh Linh nói bâng quơ, tựa như nói hôm nay thời tiết tốt lắm.
“A” Nhạc Nhạc vội vàng buông tay, kéo lui ghế ra sau, nhanh chóng lùi xa ôn thần Diệp Thanh Linh .
Thượng Quan Sở đắc ý vừa lòng. Bỗng nhiên lại có cảm giác người nào đó
đang dựa vào, cúi đầu xuống, chỉ thấy cả người Nhạc Nhạc đang dựa vào
hắn, còn hì hì cười nói: “Sở thiếu thật đẹp trai, đến đây ta ôm một
chút”
Thượng Quan Sở chán ghét nhìn Nhạc Nhạc, da đầu run lên tức giận nói: “A Phú, Từ Ngôn, chặt đứt tay chân hắn mang cho chó ăn”
Nhạc Nhạc tỏ vẻ hơi sợ, trong mắt ý cười không ngớt, môi còn đỏ hơn cả
phụ nữ, nhìn Diệp Thanh Linh nói: “Thanh Linh, cứu mang đi!”
Diệp Thanh Linh cười vui vẻ nói: “Thôi đi, đừng dọa Nhạc Nhạc nữa.” Đối với người hàng xóm cũng là bạn học từ nhỏ đến lớn này, cô vừa bất đắc
dĩ vừa buồn cười.
Hắn khi nào dọa cái tên ẻo lả này chưa, Thượng Quan Sở nhất thời quanh co “Thanh Linh em không thể trọng hữu khinh sắc”
“ Giả bộ đáng thương”
“Người nay không phải vừa rồi cũng vậy sao?’ Thượng Quản Sở đáp trả ánh mắt Nhạc Nhạc.
Diệp Thanh Linh thấy hai tên này đấu võ mồm càng lúc càng hăng say, thản nhiên đứng dậy nói với Mễ Lam Nhi nói: “Chúng ta lên lầu ba xem “
“Được” Mễ Lam Nhi vui vẻ đồng ý, sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng hỏi: “Lầu ba không phải là khu tiểu thuyết sao?”
“Đúng rồi” Cô đúng là muốn đi xem gần đây có cái tiểu thuyết nào mới ra
không! Nhìn thái độ của Mễ Lam Nhi, chẳng lẽ cô chỉ có thể đọc mấy quyển sách khoa học?
“Diệp tiểu thư cũng đọc tiểu thuyết sao?” Mễ Lam Nhi tò mò nhìn Diệp Thanh Linh.
“Cô mà cũng đọc tiểu thuyết à?” Tiền Nguyen xen mồm nói.
“Tôi đọc tiểu thuyết thì cũng bình thường thôi, nhưng Diệp tiểu thư...” Mễ Lam Nhi không biết phải nói thế nào.
“ Đúng vậy! cô như thế nào lại có thể bình thường như vậy được.’ Tiền Nguyên cũng đồng ý với cách nói của Mễ Lam Nhi.
“Cậu nói ai không bình thường?” Nói xấu sau lưng, nghĩ rằng Thượng Quan Sở hắn dễ bị bắt nạt sao.
“A!” Chỉ cần không phải nói Thanh Linh là tốt rồi.
Thấy phản ứng kì lạ của hắn, Nhạc Nhạc sợ Thượng Quan Sở chưa biết rõ sự tình lại cường điệu.
“Kệ hắn đi, chỉ cần không phải nói Thanh Linh là được.” Thượng Quan Sở
lãnh đạm như thể chuyện không liên quan đến mình đi theo Diệp Thanh
Linh.
“ Quái thai.” Nhạc Nhạc không khỏi cảm thán.
“Này! Ngươi mắng ai đấy hả?” Thượng Quan Sở lạnh lùng nhìn Nhạc Nhạc.
Nhìn ánh mắt muốn giết người của Thượng Quan Sở, Nhạc Nhạc không một
chút khiếp sợ nào, mặt tỏ ra vô tội nhìn khuôn mặt tuấn tú làm người ta
phải hâm mộ đố kị của Thượng Quan Sở, nói: “Anh không phải nói, không
phải nói xấu Thanh Linh là được sao?”
Thượng Quan Sở nhìn Nhạc Nhạc vài giây, chậm rãi mở miệng: “ À.....được rồi tùy cậu.”
Vừa lên lầu ba, đã có vài ánh mắt kỳ lại nhìn chằm chằmvào đoàn người
Thượng Quan Sở. Thượng Quan Sở cảm thấy hơi thở nguy hiểm bao phủ khắp
nơi, nhanh chóng xoay người kéo Diệp Thanh Linh xuống lầu.
Khi nghe thấy tiếng súng, Thượng Quan nhanh chóng ôm Diệp Thanh Linh
chạy đến mặt sau của giá sách. Mấy người kia cũng nhanh chóng tìm chỗ
che chắn, lầu ba bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Thu ngân cũng bỏ chạy xuống dưới lầu.
Lúc này lại có người nổ súng, A Phú và Từ Ngôn lập tức rút súng lục từ bên hông ra chuẩn bị trạng thái chiến đấu.
Vừa nghe tiếng súng, mọi người đều ngồi xổm xuống ôm đầu cũng không dám thở mạnh.
Thượng Quan Sở nắm chặt tay Diệp Thanh Linh, ngồi sau một giá sách, vì
lần đầu tiên nghe thấy tiếng súng khi ở bên Thanh Linh mà cảm thấy khẩn
trương lo lắng nên nhỏ giọng nói với cô:“ Không có việc gì.không cần sợ”
Diệp Thanh Linh lắc đầu tỏ vẻ không sao, nhẹ nhàng cầm tay Thượng Quan
Sở dùng khẩu hình nói: “Tôi không sao, đừng khẩn trương”. Cô biết hắn vì cô mới khẩn trương như vậy. Cô muốn nói cho hắn biết cô cũng không yếu
ớt như hắn tưởng.