Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá

Chương 33: Hình như tôi đã có người mình thích




Văn Nhân Thục Diễm sửng sốt, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, con trai của bà mới vừa rồi là cự tuyệt bà sao? Là cự tuyệt sao?

Ô ô ô, đứa con bất hiếu của bà tại sao có thể như vậy, bà cũng đã lớn tuổi, mỗi lần ‘nhào’ về phía ba nó làm nũng đều có hiệu quả, làm sao đến đứa trẻ kia thì bỗng nhiên mất đi hiệu quả vậy. Nhất định là do thời đại tiến bộ!

Kha Trạch Liệt không cần suy nghĩ cũng biết mẹ mình đang oán giận cái gì, nhếch miệng cười một tiếng, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú trở nên ôn hòa rất nhiều, “Nhược Nhược đáng yêu so với người có thể khả ái hơn. Không đúng, cô ấy không đáng yêu, thì ngồi ở đó, cùng người so đấu liều chết tỏ vẻ đáng yêu tới cùng”.

“…” Văn Nhân Thục Diễm nhất thời khí huyết dâng trào, mặt kìm nén đến đỏ bừng, miệng mở to nhưng không biết làm sao để phản bác lại con trai mình, bị con dâu đánh bại cũng không cần phải mất thể diện như vậy chứ? Nhưng ngoài miệng lại không chịu buông tha người chút nào.

“Tiểu tử thối, con nói rõ cho ta! Muốn ‘lão bà’ không muốn mẹ phải không, ‘dầu thấp’, uổng công, uổng công nuôi …” Văn Nhân Thục Diễm đang gọi điện ở một chỗ khác giả sống giả chết yêu cầu được gặp nàng dâu. Nói không cho gặp cũng không nhận đứa con trai này, Kha Trạch Liệt không khỏi cười ra tiếng, đối phó với mẹ lúc này anh luôn là vô lực tới cực điểm. Lâm Nhược lúc ‘ăn vạ’ có thể hay không cũng như thế này? Nói thật, rất muốn nhanh chóng được nhìn thấy…

Dầu thấp: Là một cụm từ mạng dùng để diễn tả sự ngạc nhiên , ghen tị, nhút nhát, dễ thương, vv

Không chịu được mẹ cầu khẩn cộng thêm dụ dỗ uy hiếp, Kha Trạch Liệt không khỏi bại trận, luôn miệng cầu xin tha thứ, “ Được được được, mẹ, mẹ, con nhận thua, con nhận thua. Lần sau có cơ hội con sẽ nói với cô ấy, để cho cô ấy tới gặp mọi người một chút, nhưng mẹ phải đồng ý với con, mọi người không thể làm khó cô ấy!”.

Trên mặt hiện ra nụ cười xấu xa, trên khuôn mặt tinh xảo không có nhỏ chút tí tẹo nước mắt nào, hướng về phía một già một trẻ làm ra một dấu tay: “V”. Khóe miệng là nhất mực tự hào cái đuôi cũng vểnh lên tận trời vẻ mặt đắc chí. “ Được, cứ vui vẻ quyết định như vậy! Không cho đổi ý! Người nào nuốt lời là tiểu Cẩu. Không đúng, mẹ quên, con vốn chính là loại tiểu Cẩu …………..”

Hài lòng cúp điện thoại, cùng Kha Đằng ăn ý đập tay ăn mừng, hai lão nhân gia tình cảm ngọt ngào thâm hậu để cho Agha nhìn thì sinh lòng hâm mộ. Chuyển mắt liền nghĩ tới mình, dựa vào bác làm nũng, không ngừng dùng gò má của mình cọ vào bả vai của bác, “Bác, bác.”

Thành công đem lực chú ý của bác chuyển dời tới trên người mình , Agha không vì một điểm nhỏ thắng lợi này mà cảm thấy may mắn và vui sướng chút nào. Vừa nghĩ tới nội dung câu chuyện một lát, ngược lại trên mặt không khỏi hiện lên một mảng ửng đỏ, giống như là hoa mai bình thường sinh trưởng trên gò má của Agha, ngược lại có vẻ giống búp bê bằng sứ rất đáng yêu .

“Bác, con… con hình như đã có người mình thích.” Agha cúi đầu xấu hổ mở miệng, cũng không giám ngẩng đầu lên nhìn bác. Sợ trên mặt nũng nịu bị bác nhìn thấy, sẽ bị chế nhạo thật lâu, cố tình trí nhớ bác lại rất tốt, nói không chừng sau này kết hôn cũng bị khơi lên mà nói, đảo lộn một cái, xào một cái,…

Văn Nhân Thục Diễm còn đang vì có thể được trông thấy dáng dấp, dấu hiệu của nàng dâu mà cảm thấy vui vẻ, nghe được lời của Agha nhất thời không phản ứng kịp, liền sững sờ tại chỗ. “Cái….cái gì?”. Vẻ mặt kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Agha, đôi tròng mắt trừng thật lớn.

Hai cái tay Agha mất tự nhiên xoắn lại với nhau, trên khuôn mặt trắng noãn tràn đầy dáng vẻ ngượng ngùng, thật là, bác sao lại đáng ghét như vậy, nói lớn như vậy ý tứ là muốn người ta nói lại lần nữa sao!

“Tôi nghe thấy, Agha nói nó đã có người mình thích !”. Kha Đằng lập tức hướng về phía ‘lão bà’ của mình lập ‘công trạng’, lớn tiếng đem lời của Agha nói lại một lần nữa, làm cho Agha hận không thể tìm được một cái lỗ dưới đất chui vào, bác trai* thật đáng ghét! Thật là, sau này bí mật gì cũng không thể nói với bác, miệng rộng. Hừ!

(Bác trai* : trong conver để là ‘dượng’ mang nghĩa là chồng của cô or bác, nhưng vì Agha nhỏ tuổi hơn nữa bố mẹ KTL cũng lớn tuổi nên mình sẽ để là Bác cả nha!)

Văn Nhân Thục Diễm che giấu một chút vẻ cao hứng phấn khích hiện ra trên mặt, lập tức đỡ bả vai của Agha xuống muốn cùng Agha xác định lại một chút, “Thật sao, người kia là ai, bác biết sao?”. Âm thanh kích động cũng tăng lên, so với mình có người yêu còn kích động hơn.

Lấy được phản ứng lần này của bác, Agha trong lòng vừa cao hứng vừa không được tự nhiên, cái loại cảm giác xấu hổ đó thật sự là quá kì quái rồi, cô có chút không tiếp nhận nổi! Chỉ cảm thấy trên mặt nóng rần lên giống như nóng hầm hập, nếu đặt cốc nước uống lên gò má trên mặt cô, chắc hẳn sẽ nhanh chóng sôi trào! Đó gọi là gì, sinh khối*!

Sinh khối* (biomass năng lượng): là năng lượng mặt trời để năng lượng hóa học trong các dạng năng lượng được lưu trữ trong các hình thức sinh khối, tức là sinh khối như một tàu sân bay năng lượng. Nó là trực tiếp hay gián tiếp có nguồn gốc từ cây xanh quang hợp, có thể được chuyển đổi thành chất rắn, chất lỏng và thường khí nhiên liệu, vô tận, là một năng lượng tái tạo , nhưng cũng chỉ có thể tái tạo Các nguồn carbon.

“Bác không biết đâu, con cũng không biết, nhưng mà người đó đã cứu con. Con để cho cha đi thăm dò tên họ của người đó.” Vừa nói vừa quay người lại chạy vào trong phòng, nhanh lẹ đặt một phần văn kiện trên tay bác, kỳ vọng bác giúp mình dắt châm kíp nổ. Sự mong đợi trong đôi mắt khiến cho cô có vẻ hết sức ngây thơ xinh đẹp, giống như nàng công chúa trong truyện cổ tích, có một cỗ ma lực khiến cho người ta không dứt ra được.

Văn Nhân Thục Diễm lật xem một chút mất tờ đầu tiên, nhìn phần văn kiện kia, trên đó là một tấm hình chụp Mẫn Đình bên cạnh. Dáng vẻ tiêu sái câu hồn cũng chiếm được ‘hảo cảm’ của Văn Nhân Thục Diễm, cả người kích động trong nháy mắt bị kích phát ra ngoài. Cả người tràn đầy đấu trí, khuôn mặt đỏ bừng lật xem tài liệu của Mẫn Đình, trong con ngươi lóe ra tia sáng khiến cho Agha rất hài lòng.

Dựa lưng vào ghế salon , hai chân bắt chéo dừng lại trước mặt bác, trên mặt tràn đầy vẻ tự hào, bĩu môi, làm cho khuôn mặt có vẻ giống búpbê: “Như thế nào, bác, rất đẹp mắt đi!”.

Liếc nhìn Agha, lại đem tấm hình có Mẫn Đình đặt bên gương mặt Agha so sánh lặp đi lặp lại nhiều lần, sau đó hài lòng chậc chậc khen ngợi, không ngừng gật đầu , khẽ nhếch khóe miệng cũng có thể thấy được bà đối với Mẫn Đình rất hài lòng, “Ừ ừ, rất tốt, còn là một nhà thiết kế. Gia cảnh cũng rất tốt, có thể nói là môn đăng hộ đối!”.

Agha khinh thường chu miệng, đưa tay nhận lấy tài liệu về Mẫn Đình, không nhịn được lại YY một lần nữa, kể từ khi cha đem tài liệu fax lại đây, Agha mỗi ngày đều muốn YY tài liệu vài lần, đẹp trai, đẹp trai không có thiên lý, chẳng qua là chị gái bên cạnh cũng rất xinh đẹp, bất quá bọn họ chung sống sẽ không ở chung một chỗ chứ? Thở ra một tiếng, cô vẫn còn cơ hội sao!

Kha Đằng ghen ghét đi qua một bên ghế salon đột nhiên ngồi xuống, hé ra một thẻ bài tú-lơ-khơ vẻ mặt tràn đầy mất hứng, “Như thế nào, rất đẹp trai sao? Đẹp trai có ích lợi gì, giống như ‘gia’ năm đó đẹp trai như vậy, giờ không phải là già rồi sao!”.

Văn Nhân Thục Diễm nghe vậy thì cười một tiếng, khóe miệng đung đưa nụ cười giống như đóa hoa Katsuyoshi* kiều diễm, dịch chuyển bước chân, kéo tay Kha Đằng ngồi bên cạnh ông, “Lão già, ông xem một chút , thật là dáng dấp không tệ, so với Liệt Liệt nhà chúng ta kém một chút mà thôi!”. Trong đôi mắt Văn Nhân Thục Diễm bắn ra ánh sáng giống như các vì sao tụ họp, một màn lóe sáng kia trừ lúc sinh Kha Trạch Liệt có thấy qua, sau đó Kha Đằng cũng không thấy lại nữa. Khen người khác cuối cùng vẫn là khen đến người mình!

Katsuyoshi*: một thành phố cũ của Trung Quốc, nay là tỉnh Hà Bắc.