Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá

Chương 16: Dường như vui vẻ mà cho phép người lựa chọn




Nhìn xe cộ chạy như bay ngoài cửa sổ, tâm trí Lâm Nhược như đi vào cõi thần tiên. Đến tột cùng như thế nào cho phải, người phụ nữ xa lạ kia, người phụ nữ đang nguy cấp nằm ở trên giường bệnh đó, cuộc đời của bà ấy, cũng không phải không có Lâm Nhược thì không được.

Mẫn Đình dùng sức lật bả vai Lâm Nhược qua để cô đối diện với mình, thu lại tức giận cùng lo lắng mơ hồ ẩn náu trong tròng mắt. Dường như là đè nén ngàn vạn cảm xúc, âm thanh nặng nề khiến Lâm Nhược càng thêm trầm mặc, ‘Em rốt cuộc làm sao vậy hả? high.’ Không bình thường, đây không phải Lâm Nhược mà anh biết.

Lâm Nhược lạnh lùng, vung tay đẩy Mẫn Đình ra, lạnh nhạt nói : ” Ai nói người không muốn thì không thể vui vẻ, giống như vui vẻ là do người tự lựa chọn”.

*

Một hồi còi báo động quái dị vang lên ở quân khu X-Bộ Quốc Phòng, tiếng vang đinh tai nhức óc vang vọng khắp quân khu rộng lớn, ở đây chỉ có thời điểm xuất hiện nhiệm vụ khẩn cấp , mới có thể thấy còi báo động kéo vang.

Sau khi nhận được điện thoại từ cấp trên, Kha Trạch Liệt thu lại sắc mặt, gương mặt hao gầy không một gợn sóng, so với quá khứ còn có phần nghiêm túc hơn. ‘ Kha Trạch Liệt, xuất phát khẩn cấp, nhanh chóng đến Đại đội báo cáo.’

Nhận được lệnh từ cấp trên, Kha Trạch Liệt không dám có chút chậm trễ, tăng nhanh tốc độ dưới chân, bước đi như bay vọt tới đại đội.

“Mới vừa nhận được tình báo, chúng ta vẫn nhìn chằm chằm vào nhóm người kia rốt cuộc cũng có động tác rồi.” Sắc mặt tư lệnh Lý Dương ác độc, ông đã canh cánh đối với một nhóm ít người trong lòng từ lâu rồi, mỗi một lần đều làm cho bọn chúng may mắn trốn thoát, thủ đoạn cao minh gì cũng làm cho người ngây ra như phỗng. “Nhưng mà lúc này đây bọn chúng đã xuất cảnh, chúng ta đã liên hệ được với quân đội Pháp rồi, hợp tác cùng tiêu diệt nhóm tội phạm kia. Nhưng ở nước ngoài dù sao chúng ta cũng chưa quen thuộc, có khả năng động tới một số nhân viên cao cấp, mọi người nhất định phải hành động cẩn thận".

Một câu nói ra, tất cả mọi người đều làm một kiểu chào quân lễ rất tiêu chuẩn, miệng chỉnh tề phấn khích đồng loạt đáp : “Rõ”. Âm thanh trung khí mười phần như mang theo một quyết tâm chung, vang dội, vang vọng khắp bầu trời.

“Để cho toàn bộ binh lính tập trung tại phòng họp hội nghị, Kha Trạch Liệt ở lại.” Lời nói khí phách mạnh mẽ.

“Vâng.”

Mặc dù bọn họ tên gọi Bộ Quốc Phòng, nhưng bọn họ còn có một thân phận khác chính là lính đặc chủng của quân đội. Người bình thường xem ra không thể tưởng tượng nổi chuyện này, nhưng mà lại cứ tồn tại bất ngờ như vậy. Hơn nữa bọn họ cùng với lính đặc chủng thông thường không giống nhau. Bọn họ đặc biệt nhằm vào một số vụ án yêu cầu trình độ kỹ thuật cao, công nghệ cao. Một vụ án đưa xuống, cho dù là tập hợp tinh anh trong quân đội cũng thường thường cần thời gian hai, ba năm mới có thể giải quyết.

Đợi đến khi mọi người dời đi, tư lệnh chậm rãi khép cửa lại, sắc mặt nặng nề khiến trong lòng Kha Trạch Liệt càng thêm cẩn thận và chú ý, như vậy vụ án lúc này khó khăn lại sâu thêm một bậc.

Vụ án này là về nhóm tội phạm buôn lậu thuốc phiện quốc tế, chính vì bọn chúng rất thông minh, giảo hoạt cũng rất kiêu ngạo trốn khắp nơi trên thế giới, không ít quốc gia cũng không thể đem bọn chúng ra ánh sáng. Buôn lậu thuốc phiện kết hợp với Internet công nghệ cao, chuyển phát hoặc là lén cất giấu matúy trên cơ thể người , lan truyền tệ nạn xấu xa này truyền khắp thế giới. Bởi vì tất cả các quốc gia đều căm hận sâu sắc những tội ác đau thương mà nó gây ra, những người yêu thương lại bị hít thuốc phiện.

Lưu manh không đáng sợ, đáng sợ chính là lưu manh có văn hóa.

Mỗi quốc gia, ở thời điểm việc buôn lậu thuốc phiên hoành hành đều phái ra không ít lực lượng quân đội đi giải quyết, nhưng là đều không làm nên chuyện gì. Nhóm người phạm tội lúc nào cũng có thể kim thiền thoát xác chạy trốn như thường, chúng để lại một chút lời nói khiêu khích, thủ đoạn gây án càng làm cho người ta nghe tin đã sợ vỡ mật.

“Kha Trạch Liệt, mọi việc cẩn thận. Chuyện này liền giao cho cậu toàn quyền phụ trách, đến lúc đó liên hệ với cấp trên nước Pháp bàn bạc biện pháp đối phó.” Ánh mắt tư lệnh gắt gao nhìn chằm chằm Kha Trạch Liệt, trong đó tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, thành viên truy bắt “độc nhân” luôn luôn đi ở ranh giới sinh và tử!

*

Hai tay Lâm Nhước vòng lên cánh tay, đi lại không ngừng ở trên ban công của khách sạn, ngăn cách dưới một tầng lụa tơ tằm mỏng đơn giản, ánh nắng giữa trưa mùa hạ cũng chẳng làm chói mắt. Nhưng chiếu rọi lên làn da nhẵn mịn, lại như có một loại cảm giác nóng bỏng. Nhưng lúc này Lâm Nhược hoàn toàn không để ý đến những thứ này.

Đôi mày ngài nhíu chặt, ngón tay cái trên tay phải đặt lên cánh môi mềm mại, răng trên răng duois khẽ cắn móng ngón tay, trong đôi mắt và bộ trán mâu thuẫn giống như là trẻ con thời kì kéo co, lập tức quyết định như vậy, lập thức thay đổi lại ý nghĩ.

Một giờ cũng không quyết định ra cái nguyên do ra ngoài, cuối cùng quyết định nghe theo ý nguyện của Thượng đế đi, từ trong bao lấy ra đồng nhân dân tệ trị giá lớn, ngón tay trái và ngón trỏ đặt vuông góc, đặt tiền xu đặt ở đầu móng tay của ngón tay cái, dùng sức ném lên trên. Tiền xu theo lực xoay vòng liên tục ở trên không trung, sau đó lại nhanh chóng rơi xuống.

Lần này chỉ có thể có một kết quả thôi.

Ánh mắt Lâm Nhược gắt gao nhìn chằm chằm vào đồng xu, là mặt trước sao, nếu là mặt trước mình phải đi gặp bà ấy, nhất định là mặt trước đi, là mặt trước?

Kết quả tiền xu không cẩn thận tăng lực quá mạnh, Lâm Nhược quên mất đồng xu hình tròn, nó còn có thể lăn nữa. Vèo vèo vèo giống như một con chuột nhỏ nhanh nhẹn chạy trốn ra ngoài, đột nhiên có một đôi giày xuất hiện ở trước mặt Lâm Nhược, lớp sơn màu đen lóe sáng không hề bị ánh sáng ngày hè làm phai mờ. Dấu hiệu phía trên làm cho Lâm Nhược hiểu rõ, cái chân kia không chút do dự dẫm lên đồng xu kia, sau đó dừng lại ở trước mặt Lâm Nhược.

Lâm Nhược cúi người nhìn chằm chằm đôi giày kia, trong đôi mắt oán giận thật sâu lại bị người nào đó coi thường không đếm xỉa tới. Mẫn Đình vòng tay xem kịch vui, tựa như nhìn trước mặt giống như là nô tài thình an (...), khóe miệng thoáng qua một tia cười xấu xa. Thoáng chốc, ý cười trong đôi mắt bị dập tắt.

“Mẹ kiếp, mỹ nhân kế cũng không mang như vậy.” Mẫn Đình cao nhồng lông mày nhíu chặt, vẻ mặt mất hứng nhìn Lâm Nhược lộ ra khe rãnh, thâm ý trong đôi mắt càng thêm rõ ràng.

Lâm Nhược vô tội ngửa đầu nhìn Mẫn Đình, không biết vì sao, theo tầm mắt của hắn nhìn xuống sau đó vẻ mặt liền cứng nhắc trong chốc lát. Lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, mất tự nhiên nghiêng thân thể sang một bên đối diện với Mẫn Đình, nhanh chóng hoạt động đầu óc xuất hiện vết nứt trong nháy mắt. Nghiến răng nghiến lợi tức giận trừng mắt nhìn Mẫn Đình, đồ háo sắc!. “Thành sự thì ít, bại sự thì nhiều!”

Giống như thói quen một chút cũng không có nhìn Lâm Nhược khinh bỉ, Mẫn Đình chậc lưỡi hít hà, con người híp lại vẫn còn đang tỉ mỉ thưởng thức cả vườn xuân sắc mới vừa rồi. “Chậc chậc, không phải là em cố ý câu dẫn tôi đấy chứ? Lão Tử cũng không tham luyến nữ sắc!” Ý tứ trong lời nói giống như chuyện thật sự là như vậy.

Sắc mặt Lâm Nhược tựa như đồ gia vị một bàn giống nhau, vẻ mặt rối loạn phong phú ~ cảm nhận được vũ trụ nhỏ bé Lâm Nhược sắp bùng nổ lớn, Mẫn Đình liền xoay chuyển chủ đề, trong con người cợt nhã lập tức chuyển thành ân cần, hai tròng mắt nhìn chăm chú Lâm Nhược. Ánh mắt nhu tình như biển rộng dường như muốn bao phủ Lâm Nhược ở một mảnh bên trong.

“Nhược Nhược, có chuyện gì xảy ra em liền rút lui đi, anh sẽ giúp em giải quyết.”

Nghe được lời Mẫn Đình bảo đảm, lòng Lâm Nhược lại dao động một lần nữa. Dáng vẻ lưỡng lự không quả quyết, vốn Mẫn ĐÌnh cũng chưa từng thấy qua.

Quay đầu lại phát hiện người đã không có ở đây, để lại mình ta quanh co, bồi hồi.

Trong lòng thầm quyết định, Lâm Nhược áy náy ngửa đầu nhìn Mẫn Đình cười cười, mang theo vẻ mệt mỏi sâu sắc, như là chán ghét hồng trần nụ cười giống như thoát tục, làm cho Mẫn Đình có chút lo lắng. Cũng không muốn cự tuyệt Lâm Nhược thật vất vả mới đưa ra quyết định.

Mặc kệ hô phong hoán vũ như thế nào, tôi sẽ ở trước mặt em vì em vượt qua mọi chông gai!