Cô Vợ Nhỏ Đáng Thương Của Lăng Tổng Băng Lãnh

Chương 2: Chương 2





Khi Tiêu Lạc bước ra từ trong phòng tắm ra thì đã thấy ngay hộp thuốc sát trùng được đặt trên giường, cô nhẹ nhàng đi lại rồi ngồi xuống mép giường khẽ mở hộp thuốc ra.
Không hiểu sao nước mắt của Tiêu Lạc lại lần nữa rơi xuống, sự việc vừa rồi thật sự khiến cô kinh hãi vừa đau lòng, tủi thân.

Giờ đây cô mới nhận ra con người của Lăng Bạch Ngôn là một con người rất băng lãnh và tàn nhẫn nhưng điều khiến cô vẫn đau lòng nhất là lời nói khinh bạc từ chính miệng của anh dành cho cô điều này đã chạm đến nỗi đau của cô, mà còn là nỗi đau quặn thắt.
Khẽ lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống kia, bất chợt nhớ ra điều quan trọng gì đó Tiêu Lạc mới bần thần người lại vội đi ra khỏi phòng nhanh chóng đi tìm quản gia Ân.
Trông thấy quản gia Ân đang tỉa cành cây cảnh thì cô khẽ đi lại chỗ ông, nhưng trong thâm tâm cô đang bối rối không biết cách xưng hô làm sao đành khẽ một tiếng.
_ Bác !
Quan gia Ân lập tức quay người lại, hơi bất ngờ khi thấy cô nhưng sau đó trở lại dáng vẻ hiền hòa.
_ Thiếu phu nhân, cô có chuyện gì sao ?
Tiêu Lạc nhìn ông có chút dè chừng lại vừa chừng chừ, nhưng cuối cùng thì cô cũng e dè mở miệng.
_ Dạ..chuyện là..bác có thể cho tôi mượn điện thoại gọi cho mẹ chồng của tôi được không ạ
_ Được chứ
Ông nhanh chóng rút điện thoại trong túi quần ra sau đó đưa cho cô, Tiêu Lạc hơi e dè khẽ gật đầu rồi nhận lấy sau đó bấm một dãy số mà cô luôn quen thuộc.

Rất nhanh đầu dây bên kia có hồi âm.

_ Alo ! có chuyện gì sao quản gia Ân ?
_ Mẹ, là Tiêu Lạc đây ạ
Nghe giọng nói đầy ngọt ngào của cô con dâu, Lăng phu nhân nhanh chóng trở nên vui vẻ hẳn bà điềm đạm hỏi han Tiêu Lạc.
_ Tiểu Lạc hả con ? sao rồi, con cảm thấy hiện tại ổn chứ ? thằng nhóc Lăng Bạch Ngôn có làm chuyện gì khiến con uất ức không
Những lời quan tâm của Lăng phu nhân khiến tâm tình Tiêu Lạc trở nên uất ức hơn bội phần, đôi môi mỏng manh của cô mím chặt lại thật sự cô rất muốn nói ra những điều uất ức này cho Lăng phu nhân biết nhưng không hiểu sao nơi cổ họng của cô nấc nghẹn lại.
_ Không có đâu mẹ, mặc dù anh ấy đối với con có mốt chút lạnh nhạt nhưng không đến nỗi phải làm chuyện khiến cho con uất ức đâu ạ
_ Hầy, nghe con nói thế mẹ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, tính khí của Bạch Ngôn vốn băng lãnh hay thờ ơ lạnh nhạt mọi thứ nhưng khi nghe thằng bé không làm gì quá phận với con thì mẹ cảm thấy rất yên tâm
Bà rất chi là hiểu rõ tính khí của Lăng Bạch Ngôn ra sao, chỉ có điều khiến bà lo ngại nhất vẫn là khi Lăng Bạch Ngôn đối đãi với Tiêu Lạc không tốt.

Một lát sau trầm ngâm nghĩ đến chuyện gì đó Lăng phu nhân nhanh chóng lên tiếng.
_ Tiểu Lạc này, ngày mai ba và mẹ sẽ bay sang Mỹ công tác gấp vì chi nhánh bên đó xảy ra một số chuyện trục trặc, và đồng thời ba mẹ cũng sẽ nghỉ dưỡng tại đó, con ở đây không sao chứ ?
Tiêu Lạc nghe Lăng phu nhân nói rời khỏi Lạc Thành một thời gian thì gương mặt của cô thoáng chốc buồn rầu và tiếc nuối nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh vội xua tay phản bác.
_ Không đâu ạ, vậy ngày mai con sẽ đến sân bay tiễn ba mẹ
_ Con không cần phải đến đâu Tiểu Lạc, vậy nhé ! con mau nghỉ ngơi sớm đi cả ngày hôm nay vì đám cưới nên con cũng mệt rồi, vậy mẹ cúp máy đây
_ Dạ, tạm biệt mẹ

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tiêu Lạc đưa điện thoại lại cho quản gia Ân và còn không quên cảm ơn ông, sau đó cô nhanh chóng chạy vào phòng ngủ ngay vì lo sợ sẽ phải chạm gương mặt hung tợn của Lăng Bạch Ngôn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Lạc chệnh choạng ngồi dậy nhưng tinh thần của cô đã ổn định hơn rồi dường như cô quên hẳn chuyện của Lăng Bạch Ngôn tối hôm qua, khẽ đưa mắt nhìn lại đồng hồ điểm đến sáu giờ cô mới lật đật xỏ dép bước vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.

Xong xuôi mọi thứ Tiêu Lạc mới bước xuống lầu đi nhanh vào phòng bếp.
Thấy quản gia Ân nghiêm túc phân phó người hầu đang bận rộn nấu ăn, Tiêu Lạc khẽ đi lại.
_ Bác Ân, bữa sáng hôm nay có thể cho tôi làm được không ạ ?
_ Sao lại như thế được chứ, cô là Thiếu phu nhân làm sao để cô nấu ăn được
Nghe lời yêu cầu của cô khiến quản gia Ân thoáng giật thót vội lên tiếng từ chối khéo, nhưng Tiêu Lạc chỉ cười khẽ rồi đi thẳng vào phòng bếp, cảm thấy lời nói của mình quá nhỏ bé nên quản gia Ân đành im lặng đi theo sau cô.
Khoảng nửa tiếng sau tất tần tật đồ ăn truyền thống đơn giản được Tiêu Lạc cẩn thận dọn lên bàn, ngay cả quản gia Ân và những người hầu ở đây cũng phải ngầm tán dương với tài nấu nướng của cô.
Lộp cộp !
Ngay lập tức tiếng động trên lầu đi xuống truyền đến tiếng bước chân quyền lực, Tiêu Lạc hiếu kỳ khẽ ngẩng đầu lên nhìn nhưng không may chạm phải ánh mắt hổ phách của Lăng Bạch Ngôn, cô trong tí tách cúi gằm mặt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa nhưng hai tay của cô đã bấu chặt vào gấu váy.
_ Thiếu gia !
Quản gia Ân và những người hầu tinh mắt thấy Lăng Bạch Ngôn chậm đang rãi đi đến, bọn họ nhanh chóng cúi rạp người cung kính chào anh một tiếng.
Lăng Bạch Ngôn không nói gì chỉ lẳng lặng bước vào trong, đúng lúc ánh mắt hổ phách của anh nhìn vào từng món ăn được bày bản cẩn thận trên bàn khiến đôi mày anh khẽ chau lại.

Quay ngoắt sang quản gia Ân, Lăng Bạch Ngôn lạnh lùng lên tiếng hỏi.
_ Là ai nấu những thứ này
Quản gia Ân nhất thời mím môi đầy do dự sau đó đưa ánh mắt lo lắng nhìn sang Tiêu Lạc, nếu ông nói là cô nấu chắc chắn Lăng Bạch Ngôn sẽ nổi điên lên.
Thấy mọi người ở đây trở nên im lặng và không một ai trả lời câu hỏi khiến lòng kiên nhẫn của Lăng Bạch Ngôn quá cực điểm, anh nghiến răng quát.
_ Là ai ?
Tất cả mọi người kể cả quản gia Ân và Tiêu Lạc vì tiếng quát của anh làm cho giật thót liền sợ hãi, quản gia Ân vội vàng miễn cưỡng lên tiếng.
_ Là...là Thiếu phu nhân nấu ạ
Nghe chính miệng quản gia Ân gọi Tiêu Lạc là Thiếu phu nhân.

Tâm can Lăng Bạch Ngôn cồn cào nổi giận phừng phừng, anh đưa ánh mắt chết chóc nhìn từng người một sau đó lạnh lẽo nói.
_ Ha, các người giỏi lắm ! tôi chưa cho phép mà các người đã tự ý gọi cô ta là Thiếu phu nhân.

Nghe cho kỹ đây và ghi nhớ rõ trong não, cô ta Không Phải Là Vợ Của Tôi
Choảng !
Kèm theo tiếng băng lãnh của Lăng Bạch Ngôn là tiếng vỡ đồ, đúng hơn là đồ ăn trên bàn được Lăng Bạch Ngôn hất tung xuống đất tất cả mọi người nhất thời sợ hãi vội khom tóm một chỗ không nhúc nhích.
Lăng Bạch Ngôn chậm rãi tiến đến chỗ Tiêu Lạc thẳng thừng đưa tay bóp chặt lấy cằm cô bắt cô phải ngước lên nhìn thẳng vào ánh mắt hung hăng của mình, anh nghiến từng câu.
_ Tiêu Lạc ! cô có nghe nói sự dơ bẩn đụng đến đâu sẽ dơ bẩn đến đó chưa ? cô định nấu đồ ăn dơ bẩn này để cho tôi ăn sao, Hả ?
Lời vừa dứt là Lăng Bạch Ngôn lại dùng sức bóp chặt hơn, hai vành mắt của Tiêu Lạc đã cay xè lại vừa sợ hãi vừa khó khăn mở miệng.

_ Lăng..Bạch Ngôn...buông ra...
_ Hừ !
Lăng Bạch Ngôn khẽ hừ lạnh một tiếng sau đó hất cả người cô ra rồi quay gót rời khỏi đây, quản gia Ân lúc này mới hốt hoảng đi đến chỗ Tiêu Lạc ân cần đỡ cô ngồi dậy.
_ Thiếu phu nhân, cô không sao chứ ?
Tiêu Lạc khẽ yếu ớt lắc đầu, gượng gạo trả lời ông.
_ Bác Ân, bác đừng gọi tôi là Thiếu phu nhân nữa tôi không xứng đáng vả lại khiến cho Bạch Ngôn phải nổi giận
_ Hầy, tôi hiểu rồi vậy tôi gọi cô là Tiểu Lạc được không ?
Tiêu Lạc không hề phản đối chỉ khẽ gật đầu với ông coi như đồng ý.
...
Đêm đến Tiêu Lạc ngồi bần thần trên ghế phòng khách chỉ để chờ Lăng Bạch Ngôn trở về mặc cho bị anh đối xử một cách tàn nhẫn, chế nhạo.
Lạch cạch !
Lúc này nghe tiếng mở cửa lạch cạch, Tiêu Lạc vội đứng dậy đi xem có phải là Lăng Bạch Ngôn đã trở về rồi không, đúng như suy đoán của cô.

Nhưng điều cô hơi bất ngờ khi trông thấy bộ dạng loạng choạng vì say xỉn của anh.
Toan định đi đến đỡ lấy thì bị Lăng Bạch Ngôn gạt phăng ra sau đó lớn tiếng quát nhưng lời nói này lại khiến cô như chết lặng.
_ Tránh ra, đừng mong đụng vào tôi, Tiêu Lạc ! tôi cảm thấy thật gánh nặng khi cô quan tâm đến tôi đấy