Vạn Minh ngồi yên đó. Anh vẫn không hề nhúc nhích. Mắt vẫn chăm chú nhìn điện thoại. Sau 15", điện thoại của Vạn Minh reo lên. Anh không do dự liền nghe máy
"- Alo, Vạn Minh. Là tớ. Bá Thiên nói
- Tiểu Vy đâu? Vạn Minh hỏi
- Bọn tớ đã xác định đuọc vị trí của họ. Họ hiện đang ở một căn nhà cũ kĩ gần ngoại ô thành phố.
- Đến đó ngay lập tức. Vạn Minh ra lệnh.". Anh cúp máy, mặc áo khoác vào, rồi đá cửa chạy xuống tầng hầm lấy xe. Lái xe đến chỗ của Bá Thiên, anh hỏi
- Đã chuẩn bị xong chưa?
- Rồi. Bá Thiên trả lời
- Tốt! Chúng ta đi thôi. Vạn Minh lái xe phóng như bay đến đó. Những người còn lại cũng nhanh chóng chạy theo anh
Tại căn nhà cũ kĩ gần như sắp xập tại ngoại ô thành phố, Tiểu Vy và Như Ý nằm trong một góc phòng. Tay chân đều bị trói chặt. Miệng bị bịt một sợi vải trắng dơ bẩn. Tiểu Vy khẽ cựa mình. Cô từ từ mở mắt ra thì hoảng hồn. "Đây là đâu?". Tiểu Vy nhìn xung quanh. Căn phòng này không có một chút ánh sáng, và.... Cô còn ngửi được mùi ẩm mốc trong căn nhà này. Vừa ẩm mốc, vừa ẩm ướt. Thật bẩn!!!
Tiểu Vy nhìn sang bên cạnh thì thấy Như Ý. Cô cố gắng kêu Như Ý nhưng, hiện giờ miệng đang bị sợi vải dơ này bịt kín thì làm sao mà nói. Cố gắng nhích người qua, khuỷu tay cô gõ nhẹ vào đầu Như Ý.
Như Ý tỉnh dậy. Cô mở mắt và nhìn xung quanh. Chợt cô nhìn Tiểu Vy, hỏi
- Đây là đâu? Vì miệng của Như Ý không bị bịt cho nên cô có thể nói chuyện
Tiểu Vy lắc đầu không biết. Cả hai cô gái nhìn nhau rồi lại nhìn xung quanh. Chợt cánh cửa nhà mở ra, Tiểu Vy và Như Ý nheo mắt lại vì chói.
Có rất nhiều tiếng giày lẫn lộn vào nhau, còn có cả tiếng giày cao gót của phụ nữ nữa. Những tiếng giày đó ngày càng gần, và Tiểu Vy ngửi được một mùi nước hoa nồng nặc. Như Ý hỏi
- Các....các người là ai? Tại sao lại bắt chúng tôi
-.......
"Chát, chát, chát.....". Người phụ nữ đến gần Tiểu Vy và nâng cằm cô lên. Sau đó, cô ta tát vào mặt Tiểu Vy những cái tát trời giáng. Tiểu Vy đau đớn la lên. Như Ý thấy vậy liền cầu xin cô ta dừng lại, nhưng người phụ nữ đó không nghe, vẫn tiếp tục tát Tiểu Vy.
Cô ta hất mạnh cằm của Tiểu Vy sang một bên, rồi đi đến chỗ Như Ý. Cô ta cầm cây roi sắt, quất liên tiếp vào người cô. Như Ý la lên vì đau. Cô ta đánh vài cái rồi bỏ đi. Để lại hai cô gái đang nằm đó khóc trong đau đớn.
Bước ra khỏi nhà, khuôn mặt ả mới hiện ra trong ánh sáng. Cô ta chính là Lâm Hoa Nhi. Hoa Nhi khoanh tay nói với đám nam nhân
- Những gì tôi nói, còn nhớ chứ?
- Hiểu rồi mà!!! Loại mỹ nhân xinh đẹp như vậy, ai mà chẳng muốn "chơi" cho đã chứ. Tên to nhất trong đám nói.
- Tốt!!! Nhớ lấy băng ghi hình đấy. Ả nói. Sau đó một chiếc Maybach chạy đến chỗ ả và dừng lại. Từ trong xe, một người đàn ông tầm 50 tuổi lùn tịt bước ra, tay đeo đầy nhẫn. Miệng ngậm điếu thuốc, không có một sợi tóc nào trên đầu, ông ta đi đến ôm lấy eo của Hoa Nhi, nói
- Cục cưng của anh, chúng ta đi chứ?
- Tất nhiên. Em đang muốn nè ~~~. Ả nũng nịu, ép cặp ngực vào mặt hắn. Hắn thỏa mãn, bóp lấy cặp mông của ả, rồi cùng ả lên xe rời đi.
Đợi hai người đi rồi, bọn nam nhân mới bước vào nhà. Lúc này Tiểu Vy và Như Ý còn đang khóc thút thít, bọn chúng đi đến. Một tên to béo nâng cằm Như Ý và Tiểu Vy lên, nói
- Đúng là mỹ nhân!!! Em thật quá đẹp đấy.
- Đại ca à, chúng ta mau chơi thôi. Người của hai đứa nó thơm quá!!! Tên bé nhất trong đám nói.
- Các người định làm gì? Như Ý sợ hãi hỏi.
- Tất nhiên là thưởng thức hai em rồi. Bọn anh sẽ làm cho hai em gái thỏa mãn. Tên to con nhất nói. Rồi bọn chúng xông tới, nhẫn tâm xé rách áo của Tiểu Vy và Như Ý. Cả hai giãy giụa, ra sức chống chọi kịch liệt, nhưng sức phụ nữ thường không bằng đàn ông. Vì thế, dù có giãy thế nào cũng chẳng ăn thua gì.
Bọn chúng xé hết quần áo trên người cả hai ra, tên cầm đầu bóp mạnh ngực của Tiểu Vy và nhào nặn. Tên bé nhất thì ra sức lột sạch đồ lót trên người Như Ý ra. Hắn ta đè cô xuống và mút lấy nhũ hoa của cô. Cả hai sợ hãi giãy giụa một hồi lâu thì mệt mỏi. Tuyệt vọng, Tiểu Vy và Như Ý nằm yên, nước mắt tuôn trào.
"Vạn Minh/ Gia Kiệt, mau cứu em".
…………………………………………
Vạn Minh phóng như bay đến ngọai ô thành phố. Mồ hôi chảy đầy. Tim đập thình thịch. Hiện tại anh đang rất lo cho Tiểu Vy. Gia Kiệt cũng chẳng khác gì anh. Anh yêu Như Ý hơn cả mạng sống của mình, cưng nựng Như Ý như trứng. Bây giờ biết tin cô đang gặp nguy hiểm, anh lo đến phát điên.
- Sắp tới chưa? Vạn Minh hỏi Hồng Loan.
- Đến rồi. Đã ở rất gần. Có thể thấy căn nhà cũ kĩ từ đằng kia. Hồng Loan chỉ tay về căn nhà đó. Vạn Minh và Gia Kiệt không thèm quan tâm đến xung quanh. Cả hai đạp cửa xe rồi cùng mọi người chạy nhanh đến căn nhà gỗ đó.
"Rầm". Cánh cửa bị Nam Quân đá bật tung ra, Vạn Minh chạy vào, ngay lập tức nhìn về góc phòng bên phải. Đôi mắt anh mở to hết cỡ, máu nóng sôi sùng sục, tim đập mạnh, giây thần kinh giật liên tục, tay anh siết chặt thành nắm đấm, anh nghiến răng nhìn Tiểu Vy đang trong tình trạng không mảnh vải che thân. Bọn chúng nghe tiếng đạp cửa, hùng hổ đứng lên, tên cầm đầu tức giận nói
- Thằng nào dám đi phá chuyện trọng đại của ông? Vạn Minh không nói gì chạy đến tung một cước vào bụng của tên cầm đầu. Sau đó anh quỳ xuống, đối diện với Tiểu Vy, anh nhanh chóng cởi áo khoác ra, mặc lên người cô. Anh ôm cô vào lòng, vừa ôm vừa sợ hãi nói
- Tiểu Vy, anh đến rồi. May quá! Em không sao. Tiểu Vy cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, cô mở mắt nhìn anh. Nước mắt từ khóe mi chảy ra, cô ôm chầm lấy anh, khóc lớn. Gia Kiệt cũng chạy đến mặc áo cho Như Ý. Anh cũng ôm cô và dỗ dành cô. Rồi cả hai cùng nhìn dưới sàn đất, quần áo đều đã bị xé tung. Hồng Loan cùng mọi người và người của tổ chức đi vào, đánh bọn nam nhân vừa hãm hại Tiểu Vy và Như Ý. Vạn Minh bế Tiểu Vy đứng lên, anh trầm giọng nói, giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương
- Đem bọn chúng về tổ chức. Tôi muốn tận tay xử lí chúng.
- Tuân lệnh. Người trong tổ chức đồng thanh, rồi còng tay bọn chúng dắt về tổ chức. Gia Kiệt quay sang nói với Bá Thiên
- Giúp tớ điều tra kẻ đứng sau vụ này càng nhanh càng tốt.
- Tớ hiểu rồi. Bá Thiên trả lời. Anh cũng hiểu được phần nào sự tức giận của Gia Kiệt.
Rồi cả bọn rời khỏi đó, lái xe đến bệnh viện. Sau khi khám và điều trị cho cả hai người, Vạn Minh và Gia Kiệt đưa Tiểu Vy và Như Ý về nhà.
Tại biệt thự của Vạn Minh
Vạn Minh đưa Tiểu Vy về phòng ngủ. Anh mở cửa phòng tắm rồi bế cô vào bên trong. Đặt Tiểu Vy xuống bồn tắm, anh nhẹ nhàng mở vòi hoa sen cho cô. Mở nhiệt độ vừa, Vạn Minh chờ cho đến khi nước đã đầy bồn thì mới tắt nước rồi đi ra.
Tiểu Vy thấy vậy thì sự khó chịu trong lòng dâng lên, cô nhíu mày. Không lẽ anh ghét cô?!. Tiểu Vy sợ hãi, cô nắm lấy cánh tay vững chắc của anh, run rẩy nói
- Minh Minh, làm ơn.....đừng đi mà....xin anh....
- Tiểu Vy, em nên tắm rửa cho sạch rồi nghỉ ngơi. Anh xuống dặn quản gia làm cháo cho em ăn. Vạn Minh liếc nhìn cô rồi nói. Giọng nói trầm lặng, ấm áp và dịu dàng. Tiểu Vy lắc đầu, cô sợ lắm!! Sợ anh ghét cô. Sợ anh sẽ chê cô. Sợ anh sẽ xa lánh cô và không yêu chiều cô như trước. Vạn Minh dịu dàng hôn lên trán cô, anh dụ ngọt, nhưng Tiểu Vy vẫn kiên quyết không chịu cho anh đi. Van Minh thở dài. Anh ngồi xuống, tay cầm khăn trắng, nhẹ nhàng lau tay cô.
Anh cũng như bao thằng đàn ông khác. Cũng chỉ là người bình thường. Anh không dám nhìn chỗ nào khác trên thân thể cô. Anh sợ mình sẽ làm sai và khiến cho cô tổn thương nhiều hơn. Tiểu Vy nhìn hành động của anh, cô không vui. Anh không lẽ lại ghét cô thật?! Chịu không được, Tiểu Vy lên tiếng
- Em vẫn trong sạch. Bọn chúng chưa làm gì em cả.
- Ừ. Anh đáp. Tiểu Vy càng khó chịu với cái thái độ của anh. Chợt cô đứng lên, và ôm lấy anh, gấp gáp hôn lên môi bạc. Vạn Minh bị hôn bất ngờ, anh đẩy nhẹ cô ra làm cho cô khó chịu khi nụ hôn bị dứt giữa chừng. Vạn Minh hỏi
- Em có biết mình đang làm gì không?
- Biết. Tiểu Vy gật đầu. Anh nhìn cô, hỏi tiếp
- Muốn lắm sao?
- Ừm. Tiểu Vy lại gật đầu. Anh nhếch nhẹ môi, rồi ôm lấy eo cô, sau đó hôn cô. Cởi chiếc áo sơ mi trắng ra, anh đè cô xuống bồn tắm. Cả hai chìm trong nước, ôm lấy nhau.
Tiểu Vy mở miệng ra tạo cơ hội cho Vạn Minh đi vào. Chiếc lưỡi tinh nghịch hút lấy hương vị ngọt ngào trong từng ngóc ngách trong khoang miệng của Tiểu Vy. Cô rên nhẹ. Sau đó cả hai rời khỏi nhau, Vạn Minh bóp lấy ngực cô và nhào nặn. Tiểu Vy nằm dưới thân anh rên rỉ. Vạn Minh cúi xuống hôn lên vùng cổ trắng ngần, sau đó di chuyển xuống ngực. Đi đến đâu, anh để lại những vết đỏ tấy ở đấy. Tiểu Vy ưỡn ngực lên, anh yêu chiều đáp ứng yêu cầu của cô.
Vạn Minh lấy một ít xà phòng và cho vào nước và tạo bọt xà phòng. Rồi anh cởi hẳn quần trong và ngoài ra. Tiếp tục hôn cô. Hôn lên vùng bụng phẳng lì của cô, anh liếm nhẹ lỗ rốn. Tiểu Vy rùng mình. Anh nói thầm
- Hôm nay chơi nhẹ thôi. Anh không muốn em bị thương
- Nhưng mà.....
- Ngoan. Anh biết em vẫn trong sạch. Vạn Minh vén tóc cô
- Anh nói thật không? Anh tin em đúng không? Tiểu Vy hỏi
- Anh luôn tin em. Bảo bối. Vạn Minh yêu chiều nói.
- Ừm. Tiểu Vy gật đầu. Sau đó nằm trong lòng anh trong bồn tắm. Cô mỉm cười hạnh phúc.
Tại biệt thự của Gia Kiệt
Gia Kiệt bước vào nhà, anh vẫn bế Như Ý. Quản gia nhìn thấy anh và cô, liền cung kính chào. Gia Kiệt gật đầu rồi nói
- Làm cháo heo cho Hàn tiểu thư ăn.
Quản gia gật đầu. Gia Kiệt bế Như Ý lên phòng. Đặt cô xuống giường, anh đi đến tủ đồ rồi lấy một bộ đồ ngủ màu trắng. Anh bước vào phòng tắm, Như Ý nhìn anh khó hiểu nhưng cô vẫn im lặng. Một lát sau, Gia Kiệt bưng một thau nước đầy và một cái khăn trắng. Anh nhẹ nhàng cởi áo của Như Ý ra, sau đó nhúng khăn vào nước rồi vắt cho khô. Anh cẩn trọng lau người cho Như Ý để tránh làm cô đau.
Như Ý nhìn anh, cô có chút thất vọng. Từ lúc rời khỏi căn nhà đó cho tới bây giờ, anh không hề mở miệng nói với cô câu nào. Chẳng lẽ anh lại ghét cô sao?! Không lẽ anh không còn yêu cô nữa?! Rồi hàng ngàn câu hỏi không lẽ, vì sao hiện lên trong đầu Như Ý, cô sợ hãi, nắm lấy bàn tay thô ráp của anh, nói
- Kiệt, anh ghét em sao?
- Không. Gia Kiệt đáp. Như Ý không vui, cô nói tiếp
- Kiệt, em vẫn trong sạch mà. Anh không tin em sao?
- Không phải. Gia Kiệt vẫn tiếp tục lau cánh tay cho cô. Như Ý thấy vậy, nước mắt cô tuôn trào, Như Ý khóc lớn, không cho anh lau người. Gia Kiệt bất ngờ với hành động của cô. Anh vội vàng ôm lấy cô, dỗ cô nín. Như Ý liên tục đánh anh, miệng không ngừng mắng anh, đuổi anh
- Huhu, anh ghét em thì tránh xa em ra. Huhu, ghét anh, hận anh. Huhu....
- Anh xin lỗi. Anh không cố ý đâu. Anh yêu em mà. Anh tin em, em đừng khóc nữa. Ngoan, anh thương. Gia Kiệt ôm cô dỗ dành. Như Ý nghe vậy thì liền bớt khóc. Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt nâu long lanh nhìn anh, đôi môi nhỏ cắn cắn, cô hỏi
- Anh tin em sao?
- Anh tin em, bảo bối. Vì thế, đừng khóc nữa, được không? Gia Kiệt dịu dàng nói
- Ừm. Như Ý gật đầu. Gia Kiệt hôn lên trán cô, anh ôm cô vào lòng và tiếp tục lau người cho cô.