Nửa tiếng sau, chiếc taxi dừng lại bên ngoài cổng biệt thự, Ninh Kiều Kiều trả tiền, cô xuống xe và đi về phía biệt thự.
Kết quả cô lại bị bảo vệ ngăn lại.
Bảo vệ trung niên ngủ gật hỏi Ninh Kiều Kiều đưa thẻ ID nhưng Ninh Kiều Kiều không lấy ra được.
"Anh có thể vào hệ thống của các anh xem, tôi là cư dân thường trú của biệt thự số 3-07!"
Đột nhiên Ninh Kiều Kiều nghĩ ra còn có một cách khác để đi vào.
Nhân viên bảo vệ nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, anh ta có chút không kiên nhẫn bật máy tính lên tìm trong hệ thống rồi nhìn Ninh Kiều Kiều nói: "Không có tên của cô nên cô không thể vào được!"
"Sao có thể như vậy?" Ninh Kiều Kiều không tin nhìn bảo vệ rồi lại nhìn vào máy tính của anh ta.
Theo nhân viên đăng ký ở 3-07, tên của mỗi thành viên của nhà họ Nhiễm đều ở trên đó, nhưng chỉ không có tên của cô!
Nhưng rõ ràng lúc trước cô còn dựa vào cái tên này để vào cửa mà!.
"Không có tên của cô nên cô không thể đi vào, cô đi ra ngoài chờ hoặc là tìm người quen tới đón thì cô mới có thể đi vào."
Nhân viên bảo vệ đuổi người đi.
Ninh Kiều Kiều không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng bên ngoài biệt thự.
Chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối ở thành phố G rất lớn, Ninh Kiều Kiều chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh, một cơn gió đêm thổi tới khiến Ninh Kiều Kiều nhịn không được run rẩy một chút.
Bảo vệ đã sớm nằm xuống giường ngủ say, Ninh Kiều Kiều đứng ở cửa vài phút, cô cắn răng cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Nhiễm Văn Hiên.
Cô không có cách nào khác ngoài việc gọi nhờ anh ta giúp đỡ.
Nếu như gọi điện thoại cố định của biệt thự thì những người giúp việc kia nhất định sẽ không chút do dự mà cúp điện thoại.
Rất nhanh, trong điện thoại liền truyền đến tiếng kết nối điện thoại, trong đêm yên tĩnh này đặc biệt rõ ràng.
Ninh Kiều Kiều lẳng lặng chờ đợi, cho đến khi trái tim cô từng chút từng chút chìm xuống, đến khi điện thoại sắp cúp máy thì mới bị người ta bắt máy.
"A lô?" Giọng nói trầm thấp của Nhiễm Văn Hiên vang lên từ trong ống nghe.
Tay Ninh Kiều Kiều nắm chặt điện thoại di động, cô sốt sắng nói: "Anh ơi, em là Kiều Kiều, bây giờ em đang ở trước cửa biệt thự, anh có thể ra đón em một chút được không."
"Hả? Em ở bên ngoài biệt thự làm gì vậy?" Nhiễm Văn Hiên hỏi.
"Em muốn đi vào trong, em có chuyện rất quan trọng!" Ninh Kiều Kiều lo lắng nói.
Bỗng nhiên trong điện thoại truyền đến một chút âm thanh giống như tiếng nước chảy, Ninh Kiều Kiều nghe được Nhiễm Văn Hiên nói: "Bây giờ anh đang ở bên ngoài, phải qua một lúc nữa mới trở về, em đợi anh có được không? À, Kiều Kiều..
Em đợi anh được không?"
Giọng nói của Nhiễm Văn Hiên nghe có chút không thích hợp, giống như có chút hơi khó hiểu.
Ninh Kiều Kiều hơi nghi ngờ hỏi: "Anh ơi, anh bị sao vậy?"
Chờ đã? Bây giờ cô phải lập tức vào biệt thự để tìm mẹ Trương nha!
"A.." Nhiễm Văn Hiên cười khẽ một tiếng: "Anh không sao, anh sẽ về nhanh thôi, Kiều Kiều anh lập tức.."
"Văn Hiên, anh đang gọi điện thoại cho ai vậy?"
Bỗng nhiên giọng nói của Nhiễm Văn Hiên trong điện thoại di động bị giọng nói mềm mại của một người phụ nữ cắt ngang, Ninh Kiều Kiều nhíu mày.
"Hoàng tổng còn một mực chờ anh đấy, sao anh ra ngoài lâu như vậy còn chưa đi vào? Gọi điện cho ai mà quan trọng như vậy?"
Giọng nói của Hàn Lộ lại vang lên.
Im lặng.
Lúc này Ninh Kiều Kiều mới nghe thấy hình như loáng thoáng có tiếng ồn ào bên kia điện thoại.
Hèn chi Nhiễm Văn Hiên bảo cô chờ anh trở về, thì ra là anh không có ở biệt thự.
Ninh Kiều Kiều cầm điện thoại di động, cô vừa định nói chuyện thì bỗng nhiên nghe Nhiễm Văn Hiên nói: "Chuyện trong hợp đồng ngày mai tôi sẽ phái người tìm anh nói chuyện, bây giờ tôi còn có xã giao, không tiện nói chuyện điện thoại, không bằng hôm khác chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện."
Giọng nói của Nhiễm Văn Hiên giống như biến thành người khác, thái độ làm việc bình tĩnh nhất có thể..