Thần Quang lập tức hiểu ra, đây là Tiêu Cửu Phong nói cháo quá ít, ít đến nỗi có thể soi rõ bóng người trong đó.
Cô chép chép miệng, do dự nói: “Tôi, tôi đây không phải cũng chỉ muốn tiết kiệm thức ăn thôi sao… Lỡ đâu ăn hết rồi, phải nhịn đói thì làm sao bây giờ?”Khoảnh khắc Thần Quang nói đến hai chữ “nhịn đói”, thậm chí giọng nói còn hơi run lên, đó là sự sợ hãi bên trong tiếng nhịn đói ấy.
Mùi vị nhịn đói không hề dễ chịu, đói đến mức mắt nổi đom đóm, chờ chết cũng không thể chịu nổi.
Tiêu Cửu Phong lập tức giật mình, nghiêng đầu nhìn vật nhỏ này.
Trời quá tối, cũng không thể thấy rõ, chỉ có thể cảm giác được đường nét mơ hồ, có thể nghe được âm thanh hơi thở vụn vỡ của ni cô nhỏ, mang theo làn hương thoang thoảng không tên, vô cùng nhẹ nhàng, nhưng có thể thấy được, rất dễ chịu.
Tiêu Cửu Phong im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: “Sợ gì chứ, tôi sẽ không để cho cô nhịn đói đâu mà lo.
”Trong bóng tối Thần Quang không nói chuyện, chỉ mím chặt môi, hai mắt lại chực muốn khóc.
Tiêu Cửu Phong: “Tôi sẽ để cho cô ăn cơm no, vĩnh viễn không để cô nhịn đói, cô không tin sao?”Thần Quang giơ tay lên, lau lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi tin.
”Thần Quang thật sự tin Tiêu Cửu Phong.
Cô cảm thấy anh là người tốt, sẽ không nói dối người khác.
Cô càng cảm thấy mình là người có phúc khí, có bao nhiêu may mắn mới có thể gặp được người như Tiêu Cửu Phong đây.
Về phần cái người Vương Hữu Điền lúc đầu chọn trúng mình kia, tuy rằng sư tỷ nói hắn đối xử với chị ta cũng rất tốt, thế nhưng Thần Quang luôn cảm thấy, người kia ghét bỏ mình, hắn khẳng định sẽ không đối tốt với mình.
Nồi nào thì úp vung nấy, bản thân mình không làm người ta thích bằng sư tỷ, gặp được Tiêu Cửu Phong cũng đã rất tốt rồi.
Nghĩ như vậy, ngực Thần Quang đều cảm thấy nóng hổi, giống như có cái gì đó đang cuộn trào, muốn nói cái gì đó, lại không biết nói như thế nào, cuối cùng chỉ có thể khóc: “Anh thật tốt, anh là người tốt nhất trên ——”Tiêu Cửu Phong vội vàng ngăn cản cô: “Phải, cô đừng nói nữa, tôi không muốn nghe cô nói tôi là người tốt nhất trên đời này.
Đi thôi, đi với tôi.
”Thần Quang lau nước mắt, ngơ ngác hỏi: “Làm gì?”Tiêu Cửu Phong: “Đứng lên, nhóm lửa đi.
”Thần Quang: “Hả?”Tiêu Cửu Phong tức giận nói: “Tôi đói rồi.
”Cháo loãng như vậy, có thể không đói sao? Bụng anh không có kêu ùng ục cũng đã rất cho anh mặt mũi rồi.
** ** ** ** ** **Đêm hôm khuya khoắt, trong sân rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng sẽ có một hai tiếng động vật kêu to từ trong núi truyền đến, tiếng kêu kia thần bí mà xa xôi, là tiếng mà Thần Quang lúc trước nghe quen, ngược lại có thêm vài phần thân thiết.
Thần quang nhóm lửa, đun nước, lúc nước được đun sôi, Tiêu Cửu Phong đi vào phòng bếp, mở nắp nồi ra, bỏ một cái gì đó không rõ từ trong tay vào trong nồi.
Thần Quang nghe được một chút âm thanh rất nhỏ, giống như là cái gì đó thanh thúy dập vào bên thành nồi sắt.
“Cái gì vậy?” Cô kéo ống bễ một cái, tò mò nghểnh cổ muốn nhìn.
“Cô lo mà đốt lửa đi.
” Tiêu Cửu Phong đậy nắp nồi lại.
Thần Quang nuốt nước miếng, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn anh một cái, không thể làm gì khác hơn là không hỏi nữa.
Một lát sau, nước lại sôi lên ùng ục, Tiêu Cửu Phong cầm gáo lên, múc nửa gáo nước cho vào bát, sau đó dùng muôi vớt đồ trong nồi ra.
Thần Quang không kịp chờ đợi thò đầu qua nhìn, vừa nhìn liền thấy bốn thứ trắng sáng tròn trịa, đó không phải là trứng gà sao?!Cô hầu như không thể tin được, ngạc nhiên nói: “Trứng gà!”Tiêu Cửu Phong vội vàng duỗi ngón tay ra, ý bảo cô im lặng, lại hạ thấp giọng nói: “Cô muốn cho hàng xóm láng giềng đều biết buổi tối chúng ta vụng trộm ăn trứng gà à?”Thần Quang vui vẻ đến mức không biết nói gì, con mắt cười tủm tỉm thành hình mặt trăng cong cong, liên tục gật đầu, nhỏ giọng nói: “Biết rồi, không thể cho người ta biết! Bằng không người khác còn không phải sẽ thèm đến chết sao!”.