Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 726: Mẹ mất tích rồi?




Do Mặc Trì Uý phân phó, Trì Chi Hành lại tăng thêm người âm thầm bảo vệ Đường Tâm Nhan và đứa nhỏ

Sắp xếp như vậy khiến Mặc Trì Uý tương đối hài lòng.

Đường Tâm Nhan chưa bao giờ biết được thì ra trong bóng tối còn có nhiều người bảo vệ mình như vậy.

“Tâm Nhan, Trình Tử Thanh lại đến rồi, phải làm sao bây giờ? Cậu ta vẫn luôn đứng ngoài cửa.” Liễu Nguyệt nghe thấy tiếng gõ cửa liền đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan

“Lại tới nữa?” Đôi mày đẹp của cô cau chặt lại: “Mấy ngày nay chẳng phải ngày nào anh ta cũng tới sao?”

Liễu Nguyệt cũng hoàn toàn bất lực không biết làm sao.

“Lần này phải làm sao đây? Hay là không mở cửa? Nhưng nếu cậu ta cứ gõ mãi thế này thì sẽ ảnh hưởng tới những hàng xóm khác mất, đến lúc đó bọn họ sẽ khiếu nại đấy.”

Liễu Nguyệt trưng cầu ý kiến của con gái, đối với việc Trình Tử Thanh cứ luôn chủ động tới gõ cửa làm phiền bà cũng thấy có hơi chán ghét. Trước kia bà cũng có hảo cảm với Trình Tử Thanh, nhưng những hành động gần đây của Trình Tử Thanh thật sự khiến Liễu Nguyệt sinh ra cái nhìn không tốt về anh ta.

Đường Tâm Nhan cũng không ngờ Trình Tử Thanh lại không hề có ý từ bỏ mà vẫn luôn liên tục gõ cửa.

Hít sâu một hơi, cô đi đến trước cửa, trực tiếp mở cửa ra.

“Tâm Nhan, tặng cho cô.”

Còn chưa nhìn thấy Trình Tử Thanh, ngược lại thấy được một bó hoa hồng lớn đang phô ra trước mặt mình.

“Anh… anh có chuyện gì sao?” Đường Tâm Nhan hỏi, cô đứng ngay trước cửa không hề có ý định cho Trình Tử Thanh vào nhà, hơn nữa cô cũng trực tiếp từ chối luôn bó hoa anh ta tặng.

“Nồi nhà tôi hỏng rồi vậy nên muốn đến nhà cô ăn ké cơm, Tâm Nhan, cô sẽ không đuổi tôi đi chứ, tôi đã một ngày chưa ăn gì rồi.”

Sợ Đường Tâm Nhan sẽ cự tuyệt, Trình Tử Thanh liền vội vàng nói.

Nghe được yêu cầu của anh ta, Đường Tâm Nhan không thèm nghĩ liền dứt khoát từ chối lời đề nghị của anh ta.

“Nhà tôi nấu không nhiều lắm vậy nên dường như không có cách nào giữ anh lại ăn cơm được, vẫn là để ngày khác đi.”

Lời từ chối của cô hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Trình Tử Thanh.

“Tâm Nhan, cô đây là…”

Đường Tâm Nhan nhún nhún vai.

“Tôi suy nghĩ kỹ rồi, có lẽ tính cách của chúng ta không thể nào trở thành bạn bè được, vậy nên… hãy để tôi giữ vững khoảng cách đi, thời gian đã không còn sớm nữa, tôi còn phải chơi với con trai nên vào trước đây.”

Đường Tâm Nhan nói xong câu này liền trực tiếp đóng cửa lại.

Sắc mặt Trình Tử Thanh đứng ngay cửa lập tức trở nên khó coi.

Xem ra cách thức từ từ tiếp cận của mình là không ổn rồi, vậy thì đừng trách ông đây bắt đầu động thủ nhé.

Vì tránh cho Trình Tử Thanh lại gần con trai quá mức, trong những ngày tiếp theo Đường Tâm Nhan vẫn luôn ở nhà cùng với mẹ, chưa từng rời đi.

Cuối cùng cô vẫn là gọi điện thoại cho Cố Nhiễm Nhiễm bảo cô ấy đưa chút đồ ăn đến.

Cố Nhiễm Nhiễm xách bao lớn bao nhỏ đến nhà Đường Tâm Nhan.

“Trời ạ, cậu mua nhiều quá vậy?” Thấy mấy túi xách trong tay cô ấy, trên mặt Đường Tâm Nhan tràn đầy kinh ngạc.

Cố Nhiễm Nhiễm trực tiếp đem mấy cái túi bỏ lên bàn.

“Biết cậu không thích ra khỏi nhà nên tớ liền mua nhiều thêm một chút, có thể đủ cho mọi người ăn mấy ngày liên tiếp đó, nếu ăn hết rồi thì gọi điện thoại cho tớ, tớ lại đưa thêm qua.”

Cố Nhiễm Nhiễm cười nói.

Đường Tâm Nhan vui vẻ ôm cô ấy vào lòng.

“Có cậu làm chị em của tớ thật đúng là tốt quá mà.”

Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng vỗ về bờ vai cô.

“Tâm Nhan, Duệ Nhân vẫn luôn không thoải mái, có phải là bị bệnh rồi không?” Liễu Nguyệt tràn đầy hoảng loạn ra khỏi phòng đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan.

“Bị bệnh?” Nghe được hai chữ này Tâm Nhan vô cùng hoảng sợ, mau chóng xông vào phòng.

Nhìn khuôn mặt đỏ rực khác thường của con trai, trong lòng Đường Tâm Nhan liền hốt hoảng.

Cô vội vàng đặt tay lên trán con trai, trời ạ, cục cưng bị sốt rồi, người làm mẹ như mình thật đúng là không đủ tư cách, cô vậy mà lại không hề phát hiện ra con trai đang bị bệnh.

“Ngồi xe của tớ đi, tớ đưa mọi người đến bệnh viện.”

Cố Nhiễm Nhiễm nói.

Đường Tâm Nhan gật đầu, lập tức ôm con trai vào lòng, cẩn thận mặc quần áo cho cục cưng sau đó mới ôm cậu bé cùng Cố Nhiễm Nhiễm rời khỏi nhà.

“Tâm Nhan, xảy ra chuyện gì rồi?” Bọn họ vừa ra khỏi nhà liền nhìn thấy Trình Tử Thanh.

“Không có gì.”

Không có tâm trạng nói chuyện với anh ta, Đường Tâm Nhan nói xong hai chữ này liền lập tức ôm con trai theo Cố Nhiễm Nhiễm vào thang máy.

Trình Tử Thanh cau chặt mày, liếc mắt nhìn Liễu Nguyệt đang đứng trước cửa tràn đầy lo lắng trông chờ, đáy mắt Trình Tử Thanh xẹt qua một tia tàn nhẫn.

Anh ta từng bước một đi về phía Liễu Nguyệt.



Cố Nhiễm Nhiễm cả đường tăng tốc kịp thời đưa đứa nhỏ tới bệnh viện.

Lòng Đường Tâm Nhan nóng như lửa đốt, gần đây sức khỏe của con trai đúng thật rất kém, không ngờ bây giờ lại sốt lần nữa, nhìn khuôn mặt nhỏ bị sốt tới đỏ rực của con trai, trong lòng cô liền tràn đầy tự trách, nếu mình sớm phát hiện được sự khác thường của cục cưng thì con cũng sẽ không cần phải chịu đựng đau đớn tới mức này.

Đường Tâm Nhan, người làm mẹ như mày thật đúng là rất không tốt.

Đường Tâm Nhan thật hận không thể tát mình hai cái.

“Tâm Nhan, cậu đừng lo lắng, thằng bé sẽ không bị gì đâu.” Cố Nhiễm Nhiễm an ủi nói.

Đường Tâm Nhan vẫn luôn ôm con trai, nhìn khuôn mặt đỏ rực của con, ngay cả lúc y tá tiêm thuốc mà cậu bé cũng không hề rên một tiếng, điều này khiến cô càng thêm đau lòng.

Thuốc có tác dụng, ngay lập tức liền khiến nhiệt độ của đứa bé từ từ giảm xuống. Sờ sờ cái đầu nhỏ của con trai, cuối cùng Đường Tâm Nhan cũng thở phào được một hơi.

Tốt quá rồi, con đã giảm sốt rồi.

Sợ mẹ lo lắng nên sau khi tình hình của con trai đã ổn định thì cô liền lập tức gọi điện thoại về cho mẹ, nhưng điện thoại vang mãi vẫn không có người bắt máy.

Chẳng lẽ mẹ ra ngoài rồi?

Đôi mày đẹp của Đường Tâm Nhan cau chặt lại, trong lòng có một loại cảm giác lo lắng không rõ xẹt qua.

“Bác gái sẽ không sao đâu, đợi sau khi truyền nước cho thằng bé xong thì chúng ta sẽ lập tức quay về luôn.”

Cố Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh an ủi nói.

Nửa tiếng sau, hai người ôm theo đứa nhỏ về lại nhà trọ, khi Đường Tâm Nhan bước ra khỏi thang máy thấy cửa nhà mình đang mở rộng thì không khỏi hoảng hốt.

Cô lập tức ôm đứa nhỏ chạy vào nhà.

“Mẹ…” Ở phòng khách không có bóng dáng mẹ, Đường Tâm Nhan sốt ruột gọi lớn, nhưng gọi hai tiếng vẫn không có bất cứ lời đáp lại nào, điều này khiến dự cảm không lành trong lòng cô ngày càng mãnh liệt hơn.

Cô vội vàng giao con trai cho Cố Nhiễm Nhiễm còn mình thì xông về phía phòng của Liễu Nguyệt, bà đi đâu rồi? Tại sao lại không ở nhà chứ?

Đường Tâm Nhan lo lắng không ngớt, lại lần nữa gọi vào điện thoại của Liễu Nguyệt, nhưng không ngờ tiếng chuông điện thoại lại vang lên từ trên sô pha.

“Có lẽ lúc bác gái ra ngoài đã quên mang theo điện thoại.”

Cố Nhiễm Nhiễm an ủi nói.

“Không thể nào, nếu không phải đã xảy ra chuyện gì thì mẹ sẽ không quên khóa cửa đâu. Nhiễm Nhiễm, mình nên làm gì? Bây giờ mình phải làm gì đây?”

Đường Tâm Nhan nóng ruột nóng gan, trực tiếp ngồi bệch trên sàn nhà, sắc mặt trắng bệch.