Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 714: 714: Lời Hứa Của Anh






Phong Tiêu, Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành chạy tới bệnh viện trước tiên.

Mặc dù bọn họ cũng không tán thành những hành vi của Mạnh Bạch Chỉ, nhưng dù gì thì Mạnh Bạch Chỉ cũng đã hiến cho Tiểu Nghê một quả thận, làm cho Tiểu Nghê có thể có được cơ hội sống một lần nữa.

Phần ân tình như vậy, mấy người bọn họ khó có thể quên được.
“Nghiêm trọng như vậy thật sao?” Sau khi nghe Mặc Trì Úy nói xong, lông mày Lục Tử Thâm nhíu chặt lại, vẻ mặt tựa hồ như không muốn tin.
“Có thể còn nghiêm trọng hơn so với những gì tôi nói.

Các bác sĩ đã thành lập tổ khám chữa bệnh rồi, bây giờ bọn họ vẫn đang cân nhắc xem cần sử dụng phương án gì để chữa trị cho cô ấy.”
Mặc Trì Úy nói, tuy rằng anh đối với Mạnh Bạch Chỉ chẳng còn tình yêu nam nữ gì nữa, chẳng qua là… ân tình cô ta đã cứu mạng Tiểu Nghê, Mặc Trì Úy vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Anh thật lòng rất hy vọng Mạnh Bạch Chỉ có thể thành công vượt qua khó khăn này.
“Nếu cần bọn anh giúp chuyện gì thì cứ nói một tiếng.” Phong Tiêu nãy giờ vẫn không nói gì, trong ánh mắt hiện lên sự phức tạp, chẳng qua là anh ta vẫn đi tới trước mặt Mặc Trì Úy, bàn tay lớn vỗ vào vai anh một cái, tình anh em không cần thể hiện bằng lời nói.
Bởi vì tình trạng thận của Mạnh Bạch Chỉ còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, các bác sĩ đúng là thật sự còn chưa biết phải giải quyết bằng biện pháp như thế nào.

Dù sao thì bây giờ quả thận tương xứng với Mạnh Bạch Chỉ căn bản là không có.
“A Lãnh, em… em sắp chết rồi có phải không?” Mạnh Bạch Chỉ mở to đôi mắt, nhìn Mặc Trì Úy đang ngồi bên giường mình, cô ta cố gắng ngồi dậy, đôi mắt ngập nước nhìn anh.
“Không đâu, bác sĩ đang suy nghĩ phương án trị liệu, bọn họ đều là những chuyên gia trong lĩnh vực này, cô sẽ không có chuyện gì đâu.”
Mặc Trì Úy nhẹ giọng an ủi.
“Nhưng mà… em thật sự rất đau.” Mạnh Bạch Chỉ ôm lấy vùng thận, vẻ mặt đau khổ, hơn nữa trên trán còn bởi vì đau đớn mà toát ra một lớp mồ hôi.
Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Mạnh Bạch Chỉ, trong lòng Mặc Trì Úy cũng tràn đầy khổ sở.

Nếu như không phải bởi vì Tiểu Nghê, cô ta cũng không cần phải chịu sự đau đớn như vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn đến nổi dường như sắp ngất xỉu của Mạnh Bạch Chỉ, Mặc Trì Úy tranh thủ thời gian nhờ y tá đi gọi bác sĩ.
Bác sĩ rất nhanh đã đi tới phòng bệnh của Mạnh Bạch Chỉ, đối với sự đau khổ của cô ta, trong lòng bác sĩ biết rất rõ.

Nhưng mà ngoại trừ việc tiêm thuốc giảm đau ra thì tạm thời không còn cách nào khác cả.
Y tá nhanh nhẹn tiêm thuốc giảm đau cho Mạnh Bạch Chỉ, khi thuốc có tác dụng, lông mày vẫn luôn nhíu chặt cửa cô ta cuối cùng cũng giãn ra một chút, dần dần chìm vào mê man.
“Ngoại trừ tiêm thuốc giảm đau thì không còn biện pháp nào khác hay sao?” Mặc Trì Úy đi theo bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, nghiêm túc hỏi.
Vẻ mặt của bác sĩ cũng đầy sự bất đắc dĩ: “Ngoại trừ cách này thì không còn biện pháp nào khác nữa.

Chẳng qua là chúng tôi đã tìm được một số thành phần thuốc trong cơ thể của cô Mạnh, căn cứ vào thành phần thuốc còn lưu lại, có thể khẳng định rằng cô ấy đã sử dụng loại thuốc này được một khoảng thời gian rồi.”
Bác sĩ đem báo cáo sức khỏe mới nhất của Mạnh Bạch Chỉ đặt ở trước mặt Mặc Trì Úy.
“Đây là một loại thuốc có thể ức chế sự đau đớn của cơ thể, cho nên có thể từ rất lâu trước đó, cơ thể cô ấy đã phát sinh đau đớn, nếu như cô ấy có thể đến bệnh viện sớm một chút để tiếp nhận sự điều trị chính quy thì có lẽ vẫn còn một tia hy vọng, nhưng mà bây giờ thì…”
Tuy bác sĩ vẫn chưa nói hết lời, nhưng cũng đủ để Mặc Trì Úy hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của ông ấy.
Hít sâu một hơi.
“Cô ấy còn bao nhiêu thời gian.”
Đối với vấn đề mà Mặc Trì Úy hỏi, bác sĩ lại mở miệng một lần nữa.
“Ít thì ba tháng, nhiều thì… nửa năm.

Cho dù bây giờ có thật thích hợp, nhưng mà với tình trạng cơ thể của cô ấy thì cũng không thể nào tiến hành cấy ghép được, cho nên cô ấy…”

Mặc Trì Úy khoát tay, anh không muốn nghe từ miệng bác sĩ những lời như là Mạnh Bạch Chỉ chỉ còn con đường chết.
“Mặc kệ cái giá phải trả lớn cỡ nào cũng phải tiến hành điều trị, không đến thời khắc cuối cùng thì không được bỏ qua, có hiểu không?” Mặc Trì Úy dặn dò.
Cho đến khi bác sĩ liên tục cam đoan thì Mặc Trì Úy mới rời khỏi văn phòng bác sĩ, một lần nữa trở lại phòng bệnh của Mạnh Bạch Chỉ.
Nhìn Mạnh Bạch Chỉ đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên người bị cắm đầy ống dẫn, trong lòng Mặc Trì Úy tràn đầy sự tự trách.
Có lẽ nếu như lúc trước mình chăm sóc tốt cho cô ấy thì có lẽ cô ấy cũng không trở thành bộ dạng như thế này.
Bạch Chỉ, cô sẽ trách tôi ư?
Đôi mắt thâm thúy đen láy của Mặc Trì Úy một mực chăm chú nhìn Mạnh Bạch Chỉ, đến khi có tiếng bước chân truyền tới, anh mới thu lại tầm mắt, chậm rãi xoay người.
“Cô ấy có khá hơn chút nào không?” Đường Tâm Nhan hầm canh cả buổi sáng, đi đến bên người Mặc Trì Úy, nhỏ giọng hỏi.
Mặc Trì Úy lắc đầu.
“Tình hình không quá tốt, bây giờ không thể ăn bất kì thứ gì cả, bác sĩ nói rằng có thể… có thể là không còn bao lâu thời gian nữa.”
Khi nghe được câu nói này, chén giữ ấm trên tay Đường Tâm Nhan thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Tuy rằng cô cũng không phải là quá ưa thích Mạnh Bạch Chỉ, nhưng mà Đường Tâm Nhan cũng không hy vọng có bất kỳ chuyện gì xảy ra với cô ta.
“Không còn… không còn nguy hiểm rồi?” Đường Tâm Nhan gấp gáp hỏi.
Mặc Trì Úy chậm chạp thở dài một hơi.
“Bây giờ bác sĩ cũng không còn cách nào cả.”
Khi hai người đang trò chuyện thì Mạnh Bạch Chỉ dần dần mở mắt ra.

Khi cô ta nhìn thấy Mặc Trì Úy thì vẻ mặt rất vui mừng, nhưng… khi nhìn thấy Mặc Trì Úy đang nhẹ nhàng ôm Đường Tâm Nhan trong ngực thì nụ cười của Mạnh Bạch Chỉ cứng lại.

Nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ hơi nhíu mày, vẻ mặt lộ ra sự nhẫn nhịn đau đớn, Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng đẩy Mặc Trì Úy đẩy ra.
“Em về trước đây, anh… chăm sóc cho cô ấy thật tốt nha, có thời gian em lại đến.”
Mặc Trì Úy hiểu rõ dụng ý của Đường Tâm Nhan, hôn lên mặt cô một cái, sau đó mới nhìn theo bước cô rời khỏi phòng bệnh.
“Em… em không có ý muốn đuổi cô ấy ra ngoài.” Nhìn thấy Mặc Trì Úy đã nhìn đến mình, Mạnh Bạch Chỉ có sức nói.
Mặc Trì Úy gật đầu.
“Tôi hiểu, nghỉ ngơi cho thật tốt, không được dễ dàng từ bỏ, có hiểu không?” Mặc Trì Úy ngồi bên giường Mạnh Bạch Chỉ, nhẹ giọng nói.
Tuy là thân thể suy yếu nhưng mà Mạnh Bạch Chỉ vẫn dùng hết sức lực toàn thân nắm lấy tay của Mặc Trì Úy.
“A Lãnh, anh… anh sẽ ở bên em sao? Ở bên em cùng nhau chống lại bệnh tật?” Vẻ mặt Mạnh Bạch Chỉ chờ mong nhìn Mặc Trì Úy, cho dù là bản thân mình cuối cùng cũng sẽ chết, nhưng cô ta vẫn hy vọng trong khoảng thời gian cuối cùng này có thể cùng người đàn ông này vượt qua.
“Đương nhiên tôi sẽ ở bên cô.” Lời hứa của Mặc Trì Úy lại để cho Mạnh Bạch Chỉ thở phào một hơi, tuy là mắt đã nhắm lại, thế nhưng tay thì vẫn nắm lấy tay của Mặc Trì Úy.
Vì chăm sóc cho Mạnh Bạch Chỉ, vì cổ vũ cho cô mà trong khoảng thời gian một tuần tiếp đó, đa phần anh đều ở trong phòng bệnh với Mạnh Bạch Chỉ.
Điều làm cho Mặc Trì Úy cảm thấy may mắt nhất là trong mấy ngày gần đây, tình trạng cơ thể Mạnh Bạch Chỉ không chuyển biến theo chiều hướng xấu.
Đã một tuần không về nhà, Mặc Trì Úy định định thừa dịp Mạnh Bạch Chỉ nghỉ ngơi thì quay về nhà nhìn một chút.
“Anh đừng đi, có được không?” Vừa ngay lúc Mặc Trì Úy muốn rời đi thì Mạnh Bạch Chỉ liền nắm lấy cánh tay của anh..