Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 675: Bình tĩnh trước giông bão




Hai người rất nhanh đã đến tiệm cà phê mà trợ lý của Phượng Cừ nói, chỉ là bọn họ đợi gần nửa tiếng đồng hồ, cũng không thấy Phượng Cừ xuất hiện.

“Nhiễm Nhiễm, cậu chắc chắn không nhớ nhầm địa điểm đấy chứ? Chắc chắn là tiệm cà phê này à?” Đường Tâm Nhan hỏi, Phượng Cừ mà cô quen biết, vốn không phải là người đàn ông thích đến muộn.

“Không nhầm, chình là ở đây, tớ gọi điện thoại hỏi lại xem sao.” Cố Nhiễm Nhiễm cũng là vì chờ đợi hơi lâu nên đã mất kiên nhẫn, cho nên lấy điện thoại ra, gọi điện cho người đại diện của Phượng Cừ.

“Bọn họ đến rồi.”

Đôi mắt Đường Tâm Nhan rực sáng, ánh nhìn dừng lại ở ngoài cửa, vậy nên là người đầu tiên nhìn thấy Phượng Cừ và trợ lý của anh ta đi vào tiệm cà phê.

Cuối cùng cũng nhìn thấy Phượng Cừ, Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Phượng Cừ dẫn theo trợ lý, đi đến trước mặt hai người, anh ta đã một thời gian không gặp Đường Tâm Nhan, ngay khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, ánh mắt anh ta rơi ngay trên người cô, mà rất lâu cũng không rời đi.

Ánh mắt như vậy, khiến cô có chút bối rối, Cố Nhiễm Nhiễm cũng ý thức được sự căng thẳng của Đường Tâm Nhan.

“Phượng Cừ, tôi tìm anh có chút việc.”

Cố Nhiễm Nhiễm thẳng thắn nói.

“Có việc gì vậy? Nói đi?” Nghe thấy giọng nói của Cố Nhiễm Nhiễm, Phượng Cừ cuối cùng cũng thu ánh mắt về, ánh mắt anh ta thâm trầm, như vụt qua tia gian ác.

Cố Nhiễm Nhiễm thở một hơi dài.

“Bởi vì sự lơ là của nhân viên trong công ty, một vài cảnh đã quay xong bị xóa mất, cho nên tôi muốn mời anh quay lại vài cảnh, mất khoảng một tuần của anh.”

Điều khiến Cố Nhiễm Nhiễm hơi ngạc nhiên là, sau khi cô ấy nói ra việc này, Phượng Cừ lại không hề ngạc nhiên chút nào, trông có vẻ như biết sớm sẽ xảy ra chuyện này?

“Anh không cảm thấy ngạc nhiên sao? Dẫu sao chuyện như vậy, ở đoàn phim khác, là chuyện chưa từng xảy ra.” Cố Nhiễm Nhiễm ngập ngừng hỏi.

Phượng Cừ nhún vai.

“Chẳng có gì bất ngờ hay không bất ngờ cả, tôi chỉ biết, bây giờ các cô cần tôi giúp đỡ.”

Phượng Cừ ngồi vắt chân, cười nói.

Đối với ánh mắt kiêu ngạo của anh ta, Cố Nhiễm Nhiễm không hề thích, nhưng… nhưng bây giờ trừ anh ta, không còn cách nào khác cả.

“Không sai, chính xác là cần sự giúp đỡ của anh, cho nên hy vọng anh có thể… cho chúng tôi thời gian một tuần, tôi bảo đảm sẽ chỉ trong thời gian một tuần đó, hoàn thành tất cả các cảnh quay, tất nhiên, cũng sẽ có thù lao, chúng tôi sẽ không để anh thiếu một phần nào.”

Cố Nhiễm Nhiễm nói ra công việc chung. Không mong Phượng Cừ lại vì chuyện này, mà gây ra rắc rối cho Tâm Nhan.

“Có thể, tôi có thể rảnh một tuần.”

Ánh mắt Phượng Cừ nhìn chăm chăm Đường Tâm Nhan ở đối diện, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng.

Lời vừa nói ra, chính là lời nói mà Đường Tâm Nhan sợ nghe được nhất, khi nghe được câu này, trên mặt cô không giấu nổi nét lúng túng.

Qua một lúc sau, Đường Tâm Nhan mới hé đôi môi xinh đẹp.

“Không sai, bộ phim này tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền, có điều tôi tin anh cũng như vậy, chỉ là tôi hy vọng bộ phim này có thể đạt được mức xếp hạng mà chúng tôi mong đợi ban đầu, mà nhà đầu tư duy nhất, lại là người đàn ông của tôi.”

Đường Tâm Nhan cười cười nói, chỉ một câu nói ngắn gọn, lại có thể thể hiện rõ tình cảm giữa cô và Mặc Trì Úy.

“Lúc nào thì bắt đầu quay?” Không muốn từ chính miệng Đường Tâm Nhan nghe thấy tên của Mặc Trì Úy, Phượng Cừ chuyển ánh mắt, nhìn sang Cố Nhiễm Nhiễm.

“Xem thời gian của anh, càng sớm càng tốt.”

Phượng Cừ liếc nhìn sang trợ lý bên cạnh.

“Ngày mai đi, ngày mai chúng tôi mới có thời gian.”

Cố Nhiễm Nhiễm ra dấu tay OK, tuy là Phượng Cừ đồng ý, khiến cô ấy rất vui, nhưng không biết vì sao, Phượng Cừ sẵn sàng đồng ý nhanh như vậy, nhưng trong lòng Cố Nhiễm Nhiễm, lại cảm thấy một dự cảm chẳng lành.

“Được, vậy ngày mai chúng ta gặp nhau ở trường quay.”

Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan cũng không ở lại lâu, sau khi quyết định xong tất cả mọi việc, hai người bọn họ liền rời khỏi tiệm cà phê.

“Không phải anh thích người phụ nữ của Mặc Trì Úy đấy chứ?” Nhìn thấy ánh mắt của Phượng Cừ, vẫn luôn dõi theo hướng Đường Tâm Nhan, người đại diện ngồi bên cạnh anh ta, đoán già đoán non.

Phượng Cừ nhướng mày, ánh mắt gian ác mà lại nở một nụ cười đầy toan tính, hiện trên gương mặt anh ta.

“Tất nhiên, có gì không thế chứ?”

Người đại diện sau khi nghe anh ta thừa nhận, không khỏi ngạc nhiên.

“Nhưng cô ta… là người phụ nữ của tổng giám đốc Mặc, Phượng Cừ, tuy là anh đã có một vị trí nhất định trong ngành giải trí, nhưng so với tổng giám đốc Mặc, chẳng khác nào trứng chọi đá, hơn nữa đừng quên, anh là một thần tượng trong lòng rất nhiều fan hâm mộ.”

Người đại diện thật lòng nói, hy vọng có thể khiến Phượng Cừ thay đổi suy nghĩ như vậy.

Lời của anh ta, khiến hai đầu lông mày của Phượng Cừ nhíu lại.

“Có biết người đại diện cũ vì sao mà phải rời đi không? Là vì anh ta quản quá nhiều chuyện đấy, tôi cần một người có thể trong công việc, một người đại diện có thể giúp đỡ tôi, chứ không phải một người quản lý tất cả những việc khác mà tôi làm, hiểu chưa?”

Phượng Cừ nói xong câu này, quay người bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng anh ta, người đại diện không ngừng nghĩ ngợi, đồng ý làm trợ lý của anh ta, rốt cuộc có phải là một lựa chọn bình thường hay không.

Bởi vì Phượng Cừ rất thoải mái đồng ý việc quay giúp bọn họ, vậy nên Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan mới có thể yên tâm thở dài một hơi, hai người thương lượng cùng đạo diễn một chút về tiến độ quay phim, mãi cho đến lúc trời tối, mới về lại biệt thự.

“Sao hai người lại tắt điện thoại vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không?” Hai người bọn họ vừa đi vào sảnh, đã nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Mặc Trì Úy.

Vốn dĩ Trì Chí Hành ngồi trên sô pha, nhìn thấy bọn họ đi vào, cũng lập tức đứng dậy, đi nhanh đến trước mặt bọn họ.

“Xảy ra một vài vấn đề, bọn em phải ở lại họp cùng đạo diễn, vậy nên mới tắt điện thoại.”

Cố Nhiễm Nhiễm cười trừ nói, một ngày trôi qua, cô ấy cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

“Chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi.”

Nhìn thấy nét mặt mệt mỏi của Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chí Hành trực tiếp ôm lấy cô ấy vào lòng, đi về phía phòng ngủ.

Mặc Trì Úy cũng dìu Đường Tâm Nhan, ngồi lên sô pha, còn cố ý dặn dò người làm gọt chút trái cây mà cô thích ăn.

“Em có chuyện muốn nói với anh.”

Đường Tâm Nhan đột nhiên nhìn Mặc Trì Úy một cách nghiêm túc.

“Em nói đi, có chuyện gì?” Mặc Trì Úy cười hỏi. Đối với yêu cầu của người phụ nữ của mình, anh sẽ không bao giờ từ chối.

“Em…” Đường Tâm Nhan thức sự có chút mâu thuẫn, không biết nên nói với Mặc Trì Úy như thế nào, việc mình và Phượng Cừ phải quay một vài cảnh.

Nếu bản thân mình nói ra, không biết anh có giận không?

“Do sơ suất của nhân viên công ty, đã xóa mất đi một vài cảnh, cho nên… cho nên em và Phượng Cừ phải quay bổ sung những cảnh đó, ngày mai sẽ bắt đầu quay.” Đường Tâm Nhan nói xong câu này, căng thẳng nhìn Mặc Trì Úy, bỗng sợ hãi phút chốc, tự mình cũng nghe thấy, lời anh sẽ từ chối.