Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 630: Phượng Cừ tim yêu rạo rực




Sau khi xem một vở kịch đặc sắc, tâm trạng của Đường Tâm Nhan vô cùng tốt.

Hai người còn gói một vài món ăn cho Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành, sau đó mới rời nhà hàng trở về khách sạn.

“Thế nào rồi? Nhiễm Nhiễm đã đỡ hơn chưa?”

Người mở cửa là Trì Chi Hành, Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi.

“Nhan Nhan thúi kia, cậu vẫn còn nhớ ra chị em tốt của cậu cơ à, tớ còn tưởng rằng cậu và người đàn ông của cậu đang trải qua thế giới hai người rồi quên mất tớ rồi cơ đấy?”

Ngay khi họ bước vào phòng, giọng nói đầy nghịch ngợm, chế giễu của Cố Nhiễm Nhiễm đã vang lên bên tai.

“Làm sao tớ có thể quên được cậu cơ chứ?”

Đường Tâm Nhan vội vàng mang đồ ăn mang về đến trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm.

“Đây đều là những món cậu thích ăn đó, tớ đảm bảo với cậu đây đều là những món chính tông.” Đường Tâm Nhan lấy lòng nói.

“Như thế cũng còn tạm được.”

Vì cơ thể khó chịu nên ngày hôm nay Cố Nhiễm Nhiễm ăn rất ít, bây giờ cơ thể đã trở lại bình thường, cô ấy nóng lòng không đợi nổi mở hết hộp cơm ra.

“Thơm quá đi.” Mùi đồ ăn thơm phức khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Nhiễm Nhiễm lộ ra nụ cười vô cùng hài lòng.

Nhìn thấy nụ cười thanh tú trên khuôn mặt người phụ nữ của mình, trong đáy mắt Trì Chi Hành lộ ra vẻ cưng chiều vô hạn, anh nháy mắt với Mặc Trì Úy, Mặc Trì Úy lập tức hiểu ra, đi vào căn phòng bên trong.

Bởi vì vẫn luôn ngồi bên ngoài cùng Cố Nhiễm Nhiễm nên cả Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm đều không để ý đến hành động của hai người.

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Mặc Trì Úy hỏi.

Trì Chi Hành đưa một tờ fax cho Mặc Trì Úy.

“Đây là do anh cả gửi đến. Từ khi Tiểu Nghê bị anh ấy mang đi, thời gian gần đây thằng bé cứ sốt mãi, tình hình có vẻ rất nghiêm trọng.”

Giọng Trì Chi Hành ngưng trọng nói.

Nhìn nội dung bản fax, Mặc Trì Úy nhíu mày.

“Bây giờ họ đang ở Ý?”

Trì Chi Hành gật đầu.

“Một thời gian trước, anh cả đã đưa Tiểu Nghê đến Ý, vậy nên họ vẫn luôn sống trong lâu đài của anh ấy ở nước Ý. Sau khi Tiểu Nghê phát sốt, anh cả lại càng không dám đưa thằng bé trở về, vì vậy thằng bé đang được điều trị ở Ý.”

Trì Chi Hành nói.

Mặc Trì Úy vội vàng bấm gọi cho Phong Tiêu.

“Anh cả, sao rồi? Tiểu Nghê thế nào rồi?” Sau khi Phong Tiêu nhận điện thoại, Mặc Trì Úy lo lắng hỏi, đôi lông mày kiếm của anh nhíu chặt lại vì sốt ruột, lo lắng.

“Thằng bé hiện đã hạ sốt rồi, vẫn đang trong thời gian theo dõi. Nếu em có thời gian, sang đây một chuyến đi. Thằng bé cứ đòi gặp ba suốt.”

Phong Tiêu nói với Mặc Trì Úy về tình hình của Tiểu Nghê.

“Ngày mai em sẽ bay sang Ý luôn.”

Hai người trò chuyện một vài câu sau đó mới cúp máy.

“Chi Hành, cậu giúp tôi đặt chuyến bay sớm nhất đến Ý vào ngày mai.”

Trì Chi Hành gật đầu.

“Đã đặt xong rồi, sáng mai tám giờ.”

Mặc Trì Úy vỗ vỗ vai Trì Chi Hành trước khi rời khỏi căn phòng bên trong.

“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Nhìn thấy Mặc Trì Úy và Trì Chi Hành mặt mũi nặng nề bước ra khỏi phòng, Đường Tâm Nhan không nhịn được bước tới, nhẹ giọng hỏi.

Mặc Trì Úy hít một hơi thật sâu.

“Công ty con ở Ý xảy ra chút chuyện, ngày mai anh phải bay sang bên ấy, có lẽ không ở đây với em được rồi.”

Mặc Trì Úy mở miệng nói nhưng anh không nói với Đường Tâm Nhan về chuyện của Tiểu Nghê, anh không muốn Đường Tâm Nhan phải lo lắng.

Mặc dù không muốn Mặc Trì Úy rời đi, nhưng Đường Tâm Nhan càng không muốn Mặc Trì Úy phải trì hoãn công việc vì bản thân cô.

“Anh cứ đi đi, cảnh quay của em ở đây có thể chỉ còn 3 ngày nữa là quay xong rồi, đến lúc đó em sẽ bay về trong nước quay tiếp. Anh cứ xử lý xong xuôi mọi chuyện ở công ty con đi, về nước rồi chúng ta sẽ gặp nhau.”

Đường Tâm Nhan cười nói.

“Chúng tôi về phòng trước đây, hai người cứ ăn từ từ.” Mặc Trì Úy vòng tay ôm lấy Đường Tân Nham trở về phòng riêng của hai người.

Đường Tâm Nhan chu đáo giúp Mặc Trì Úy thu dọn hành lý.

Vì ngồi chuyến bay sớm nên sau khi tắm rửa xong hai người lên giường rất sớm.

Sáng ngày hôm sau, Mặc Trì Úy dậy rất sớm, sợ đánh thức Đường Tâm Nhan còn đang ngủ say nên động tác của anh rất nhẹ nhàng.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, hôn lên má Đường Tâm Nhan Mặc Trì Úy mới xách va li bước ra khỏi phòng.

“Anh tư, xe chuẩn bị xong rồi.”

Trì Chi Hành cũng dậy sớm đợi ở cửa.

“Giúp tôi chăm sóc cô ấy.”

Sau vài câu nói, Mặc Trì Úy cầm hành lý đi vào thang máy.

Khi Đường Tâm Nhan tỉnh dậy, cô nhìn thoáng qua mảnh giấy trên đầu giường.

Tất cả những điều trên đều do chính Mặc Trì Úy viết, nhìn thấy những nội dung bên trên mảnh giấy, khuôn mặt xinh xắn của Đường Tâm Nhan nở một nụ cười hạnh phúc.

Cơ thể Cố Nhiễm Nhiễm đã hồi phục nên cô ấy đi cùng Đường Tâm Nhan đến phim trường.

Phượng Cừ đã đến phim trường từ sớm để chuẩn bị, khi thấy Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm đi với nhau, anh ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc, lẽ nào Mặc Trì Úy đã rời đi rồi sao?

Khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu, trong lòng Phượng Cừ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, anh ta nhanh chóng bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm.

“Ăn sáng chưa? Có cần tôi nhờ trợ lý đi mua bữa sáng không?” Phượng Cừ hỏi, trên mặt anh ta mang theo nụ cười tiêu sái, tuấn tú.

“Chúng tôi đã ăn rồi, Phượng Cừ, bắt đầu diễn tập thôi.” Đường Tâm Nhan không hề tỏ ra nhiệt tình, ngược lại còn tỏ thái độ công tư phân minh.

“Được rồi, diễn tập thôi.” Sự thờ ơ, lạnh nhạt của Đường Tâm Nhan không phải là điều anh ta muốn thấy, nhưng Phượng Cừ cũng biết rằng anh phải chờ đợi. Cho dù là diễn tập, thì đó cũng là một kiểu ở bên cạnh cô, chẳng phải sao?

Phượng Cừ nghĩ rằng diễn tập giữa hai người nhất định phải giống như lần trước, tìm một góc phim trường để không ai quấy rầy họ, nhưng lần này, Đường Tâm Nhan chọn ở giữa đám đông, hơn nữa Cố Nhiễm Nhiễm còn đứng bên cạnh hai người.

Nhìn thấy ánh mắt của Phượng Cừ thỉnh thoảng lại quét trên người mình, Cố Nhiễm Nhiễm trong lòng biết thừa, một nét mỉa mai lướt qua đôi môi đỏ mọng của cô ấy.

“Phượng Cừ, anh thay đổi rồi, hoàn toàn khác với trước đây. Anh trở nên cẩn thận thế này sẽ khiến anh đánh mất chính mình đấy.”

Cố Nhiễm Nhiễm nhắc nhở bằng cách chơi chữ.

“Cô Cố à, ý của cô là gì?” Phượng Cừ cau chặt mày lại, anh ta vốn đã tràn đầy bất mãn với Cố Nhiễm Nhiễm đang đứng cạnh Đường Tâm Nhan, bây giờ lại bị Cố Nhiễm Nhiễm ghim nữa, ngọn lửa giận trong lòng anh ta càng bùng cháy mãnh liệt.

Cố Nhiễm Nhiễm nhướng mày.

“Phượng Cừ, anh luôn là một người thông minh, anh nên biết lời của tôi là có ý gì chứ nhỉ, không phải vậy sao?”

Nghe những lời của Cố Nhiễm Nhiễm, gương mặt của Phượng Cừ trở nên rất khó coi.

“Nhiễm Nhiễm, cậu lên xe đi, tính cả hôm nay nữa là ba ngày sau chúng ta có thể kết thúc cảnh quay ở đây rồi, đừng phức tạp mọi chuyện lên.”

Nhìn thấy ánh mắt của một số người đang quét về phía họ, Đường Tâm Nhan nhanh chóng kéo Cố Nhiễm Nhiễm sang một bên và nhẹ nhàng nói với cô ấy.

“Vậy thì cậu phải cẩn thận đấy. Bây giờ anh ta đang có ý đồ với cậu, đừng để anh ta lợi dụng. Sớm biết Phượng Cừ sẽ thay đổi như vậy, ban đầu tớ sẽ không để anh ta trở thành diễn viên chính trong bộ phim này rồi.”

Cố Nhiễm Nhiễm nói mà lòng đầy tự trách.