Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 595: Mấy trò vặt của phụ nữ




Trên đường về biệt thự, Triệu Hân Hân luôn tìm cơ hội nói chuyện với Mặc Trì Úy, hơn nữa toàn nói về những chuyện hồi bọn họ còn đi học, khiến Đường Tâm Nhan không thể xen mồm vào được.

Tuy Mặc Trì Úy luôn nói chuyện với Triệu Hân Hân, nhưng ánh mắt anh chốc chốc lại nhìn sang Đường Tâm Nhan ở trong lòng.

“Mệt rồi à?”

Nhìn Đường Tâm Nhan đang dựa vào lòng mình, nhưng lại không nói lời nào, Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hỏi.

Đường Tâm Nhan ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nở nụ cười tươi.

“Nhiệm vụ quay phim hôm nay rất nặng, nên thật sự rất mệt, quan trọng hơn nữa, chuyện bọn anh nói, em đều không thể xen vào.” Đường Tâm Nhan mười ngón tay nắm chặt Mặc Trì Úy, làm nũng nói.

“Được, vậy không nói chuyện ngày xưa nữa, nếu em mệt rồi thì ngủ một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em.”

Mặc Trì Úy dịu dàng nói bên tai Đường Tâm Nhan.

“Vâng, em ngủ một lát.”

Đường Tâm Nhan nghe lời nhắm mắt lại đôi mắt trong vắt như nước, thảnh thơi dựa vào lòng Mặc Trì Úy.

Sợ lúc ngủ Đường Tâm Nhan sẽ bị lạnh, Mặc Trì Úy dịu dàng lấy áo vest của mình, khoác lên người cô.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Triệu Hân Hân rất đố kỵ, nhưng không dám lộ ra biểu cảm gì.

Có lẽ do mệt thật, Đường Tâm Nhan dựa vào lòng Mặc Trì Úy, rất nhanh liền ngủ say, xe đỗ trong vườn của biệt thự, cô vẫn chưa tỉnh.

“Trì Úy, gọi cô ấy dậy đi.” Triệu Hân Hân xuống xe trước, nói với Mặc Trì Úy đang ôm Đường Tâm Nhan ở trong lòng.

Mặc Trì Úy lắc đầu, cẩn thận ôm Đường Tâm Nhan xuống xe.

“Thím Vương, sắp xếp đưa Giáo sư Triệu về phòng đi.” Mặc Trì Úy gọi người giúp việc đến, dặn dò kĩ lưỡng, sau đó mới dời ánh mắt, nhìn Giáo sư Triệu.

“Giáo sư, cháu ôm Đường Tâm Nhan về phòng trước, bác lên phòng nghỉ ngơi trước đi, đến lúc dùng cơm tối, cháu sẽ gọi bác.”

Triệu Chí Thành gật đầu, đưa hành lí cho người bên cạnh.

“Hân Hân, con từ bỏ đi, cậu ta không phải là người đàn ông con có thể chinh phục được.”

Thấy ánh mắt của con gái, vẫn nhìn theo hướng Mặc Trì Úy rời đi, Triệu Chí Thành khuyên một cách thật lòng.

“Không, con sẽ không bỏ cuộc đâu, bố từng nói, chỉ cần là thứ mình muốn có được, thì nhất định phải tranh giành, cho nên người đàn ông này, con… nhất định phải có được.”

Nghe giọng kiên quyết của con gái, Triệu Chí Thành bất lực thở dài.

“Con tự lo cho mình đi.” Nói xong câu này, Triệu Chí Thành đi theo người giúp việc, đi đến phòng khách.

Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan về phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

“Em yêu, em có thể mở mắt ra rồi.” tiếng Mặc Trì Úy trầm giọng nói, vang bên tai Đường Tâm Nhan, cô tinh nghịch mở mắt ra.

“Anh… Anh sớm đã biết em tỉnh rồi à?”

Đường Tâm Nhan ôm lấy cổ của Mặc Trì Úy,ánh mắt lấp lánh tinh nghịch nhìn vào mắt anh.

“Đương nhiên, mắt em cứ nháy đi nháy lại, anh không thấy mới lạ đấy.” Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy, dịu dàng sờ lên khuôn mặt hồng hào của Đường Tâm Nhan, làn da mềm mại như em bé, khiến anh yêu thích không muốn rời tay.

“Triệu Hân Hân đó luôn tìm cớ bắt chuyện với anh, em không thích sự câu dẫn của cô ta với anh, cho nên mới dùng chút thủ đoạn nhỏ, bây giờ xem ra, em thành công rồi, đúng không?”

Đường Tâm Nhan tinh nghịch nói.

“Đúng thế, em thành công rồi.”

Mặc Trì Úy hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan.

“Tinh…” tiếng chuông đột nhiên vang lên, ngắt đứt ánh nhìn dịu dàng chăm chú của hai người.

Đường Tâm Nhan lấy trong túi ra, chiếc điện thoại đang không ngừng kêu.

Phượng Cừ? Anh ta gọi điện cho mình làm gì?

Thấy là số điện thoại của Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan có chút ngạc nhiên.

“Có cần anh tránh đi không?” Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hỏi, tuy có chút đố kỵ với việc có người đàn ông khác gọi cho người phụ nữ của mình, nhưng sự tôn trọng cần có, Mặc Trì Úy vẫn có.

“Không cần, anh ấy là bạn tốt của em mà thôi.”

Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng ấn nút nghe.

“Phượng Cừ, có chuyện gì thế ạ?” Đường Tâm Nhan dịu dàng hỏi.

Nghe thấy giọng nói như được bôi mật ong của Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ nở nụ cười.

“Cũng không có việc gì, chỉ là muốn biết cô đã về nhà an toàn hay chưa.” Phượng Cừ đáp. Anh cũng không biết, tại sao anh lại khao khát muốn được nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan như vậy.

“Tôi đã về đến nhà rồi, nếu như không còn chuyện gì khác, vậy tôi cúp máy trước đây, ngày mai gặp nhau ở phim trường nhé.”

Tuy hơi thất vọng chuyện Đường Tâm Nhan không muốn nói chuyện với anh, nhưng nghĩ đến việc lúc này chắc Mặc Trì Úy đang ở bên cạnh cô, Phượng Cừ vẫn cúp máy.

“Hay là ngủ thêm lát nữa? Chút nữa đến lúc ăn cơm, anh đến gọi em?”

Khi Mặc Trì Úy nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi trên mặt của Đường Tâm Nhan, không kìm được sự thương tiếc.

Đường Tâm Nhan gật đầu.

“Quả thực hơi mệt, em ngủ một lát đã, anh xuống dưới cùng với giáo sư đi, nhưng mà…” Đường Tâm Nhan ngồi dậy, bàn tay nhỏ nhắn, đặt lên đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy.

“Nhưng không được phép có tiếp xúc cơ thể với Triệu Hân Hân, nếu như có, em không để ý việc tự mình…” ánh mắt của Đường Tâm Nhan, dừng ở giữa hai chân của Mặc Trì Úy.

“Thiến anh.”

“Em yêu, em…” Nghe Đường Tâm Nhan lúc bình thường thì dịu dàng như nước, hay xấu hổ, lại nói ra lời to gan lớn mật như vậy, Mặc Trì Úy có chút không dám tin.

“Em… Em muốn trong khoảng thời gian tiếp theo, vì bản thân mưu cầu phúc lợi, thực hiện quyền lợi người vợ của Mặc Trì Úy, cho nên anh phải nhớ kĩ những lời em từng nói, bởi vì một khi động đến giới hạn của em, em nhất định sẽ thực hiện.”

Đường Tâm Nhan mặt nghiêm túc nói.

“Vợ à, anh sẽ không để em có cơ hội này đâu, hơn nữa anh cũng quyết định rồi, không để em nghỉ ngơi, chúng ta làm chút chuyện mà cả hai ta đều thích đi.”

Mặc Trì Úy trực tiếp đẩy Đường Tâm Nhan ngã xuống giường, trên khuôn mặt đẹp trai như yêu nghiệt kia, lộ ra một nụ cười tà ác.

“Anh… Anh xác định sẽ không có ai đến làm phiền anh?” Trong lòng Đường Tâm Nhan cũng không hi vọng Mặc Trì Úy sẽ đi ra ngoài, vì cô biết rõ,Triệu Hân Hân sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để câu dẫn, quyến rũ anh.

“Em yêu, em nghĩ nhiều quá rồi.”

Đôi môi mỏng gợi cảm của Mặc Trì Úy, trực tiếp hôn lên đôi môi đang nói không ngừng của Đường Tâm Nhan, nụ hôn bóng bỏng bá đạo, khiến hơi thở hai người càng ngày càng nặng.

Từng tiếng rên rỉ nũng nịu, phát ra từ miệng Đường Tâm Nhan.

Giọng nói có sức quyến rũ người hơn bất cứ thứ tình dược nào trên thế gian này, khiến sức nóng trong người Mặc Trì Úy đều dồn về một chỗ.

Bàn tay to lớn của anh giống như có ma lực, nơi anh chạm đến làm bừng cháy tất cả ngọn lửa nhiệt tình của Đường Tâm Nhan.

“Tinh…” tiếng gõ cửa bỗng vang lên, vẻ mặt Đường Tâm Nhan bất lực, lập tức rời khỏi thế giới của tình dục.

Hai hàng lông mày của Mặc Trì Úy nhíu chặt vào nhau, lúc này bảo anh dừng lại, tuyệt đối là một đả kích trí mạng.

“Chuyện gì?”

Nghe thấy giọng nói khàn khàn của Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hân đứng trước cửa, cũng có thể xác định rõ ràng, mình đã làm phiền chuyện tốt của anh.

Hít sâu một hơi, Triệu Hân Hân hé đôi môi hồng xinh đẹp.