Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 594: Sự xuất hiện của giáo sư Triệu




Lúc đến phòng bệnh của bệnh viện, Mặc Trì Úy liền nhìn thấy giáo sư Triệu, nghĩ đến sự giúp đỡ của ông đối với mình nhiều năm trước, lúc anh đi du học, ông đối xử với anh giống như con trai ruột, Mặc Trì Úy cảm thấy thân thiết.

“Thằng nhóc thối này, xong việc rồi à? Cuối cùng cũng nhớ đến ông già này rồi hả?” Lúc Triệu Chí Thành nhìn thấy Mặc Trì Úy, trên mặt nở nụ cười từ ái.

Mặc Trì Úy dắt theo Đường Tâm Nhan, đến trước mặt giáo sư Triệu

“Đây là bạn gái cậu?” ông biết Mặc Trì Úy đa tình, cho nên đối với Đường Tâm Nhan, Triệu Chí Thành chỉ cười nhạt.

“Đây là vợ cháu Đường Tâm Nhan.”

Mặc Trì Úy trực tiếp giới thiệu Đường Tâm Nhan với Triệu Chí Thành.

“Cậu… kết hôn rồi?” nghe thấy thân phận của Đường Tâm Nhan, Triệu Chí Thành ngạc nhiên, không kìm được nhìn sang phía con gái Triệu Hân Hân ở phòng bệnh.

Lúc ông nhìn thấy vẻ đau lòng trong mắt con gái, lập tức xác định, Mặc Trì Úy không nói đùa.

“Giáo sư Triệu, chào ông, tôi là Đường Tâm Nhan, con của tôi và Mặc Trì Úy sắp được ba tháng rồi ạ.” Đường Tâm Nhan cười tươi chào hỏi giáo sư Triệu.

Giáo sư Triệu gật đầu.

“Chào cô, tô tin Mặc Trì Úy chọn cô làm vợ, cô chắc chắn phải có chỗ hơn người khác.”

Thấy bố mình, cư nhiên lại tán thưởng Đường Tâm Nhan, Triệu Hân Hân ở trên giường bệnh có chút không vui.

“Con muốn xuất viện.”

Triệu Hân Hân không màng đến sự ngăn cản của Giáo sư Triệu, cố chấp muốn xuất viện, không còn cách nào, trước nay Giáo sư Triệu luôn chiều con, chỉ có thể đồng ý yêu cầu của con gái.

Nửa tiếng sau, đoàn người rời khỏi bệnh viện, đi thẳng đến chỗ để xe của Mặc Trì Úy.

Vì lúc Mặc Trì Úy trên đường đến, gọi điện kêu lái xe tới, cho nên lúc lái xe nhìn thấy bọn họ, lập tức cung kính mở cửa xe ra.

Cơ thể của Triệu Hân Hân vẫn còn yếu, cho nên cô ta thỉnh thoảng lại dựa vào người Mặc Trì Úy.

Đối với động tác nhỏ này của Triệu Hân Hân, Đường Tâm Nhan đều nhìn ở trong mắt.

Lúc cô ta định dựa vào Mặc Trì Úy lần nữa, Đường Tâm Nhan hé đôi môi đỏ xinh giống như cánh hoa hồng ra nói.

“Trì Úy, hôm nay em quay phim hơi mệt, anh có thể giúp em xoa bóp một chút không?” Đôi mắt long lanh, còn có một chút dụ dỗ của Đường Tâm Nhan dừng trên người Mặc Trì Úy.

“Đương nhiên.”

Mặc Trì Úy không lộ dấu vết tránh khỏi sự đụng chạm của Triệu Hân Hân, bàn tay với các khớp xương rõ ràng, dịu dàng đặt trên vai của Đường Tâm Nhan.

Liếc thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Triệu Hân Hân, đôi môi của Đường Tâm Nhan, lộ ra nụ cười đắc ý.

“Thế nào? Có thoải mái hơn không?” Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt đầy dịu dàng, khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.

“Hân Hân, có cần bố đổi chỗ cho con không, chỗ ngồi cạnh tay lái có lẽ sẽ khiến con thoải mái hơn một chút.” Thấy ánh mắt tràn đầy phẫn nộ của con gái, Giáo sư Triệu vội vàng nói.

“Không cần đâu ạ, con ngồi đây được rồi.” Triệu Hân Hân nói, trong giọng nói có vẻ lạnh lùng.

Đối với giọng nói đầy lạnh lùng của Triệu Hân Hân, Đường Tâm Nhan biết rõ, nhưng không thèm để tâm.

“Trì Úy, chúng ta đến đâu để ăn mừng việc bố đến thế? Hơn nữa… Hơn nữa anh cũng biết, bố em không thích ở khách sạn. Anh… anh có thể sắp xếp chỗ ở khác cho bố em được không?”

Cô ta vẫn luôn chịu đựng sự lạnh lùng của Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hân không cam tâm nên lại gợi chuyện để nói.

“Tôi đã sắp xếp để Giáo sư Triệu ở biệt thự, hơn nữa tiệc chào mừng tối nay, sẽ tổ chức ở biệt thự, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”

Mặc Trì Úy cười nói. Đối với quyết định của Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hân hết sức hài lòng.