Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 586: Phượng Cừ bị thương vì cứu cô




Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan, miễn cưỡng mỉm cười.

“Tôi không sao, tôi phải thuộc lời thoại.”

Phượng Cừ gật đầu, xoay người rời đi.

Nắm chặt kịch bản trong tay, thế nhưng… thế nhưng Đường Tâm Nhan lại không hề để ý đến kịch bản, trước mắt cô hiện lên hình ảnh Mặc Trì Úy đưa Triệu Hân Hân đến phim trường.

Mặc Trì Úy, anh đưa người tình mới đến ra oai với cô sao? Nếu như muốn ra oai thì sao lại không đồng ý ly hôn?

Có lẽ vì tâm trạng bị ảnh hưởng, lúc tiến hành quay phim không được thuận lợi cho lắm, Đường Tâm Nhan cũng cảm nhận được, đạo diễn kín đáo phê bình biểu hiện chiều nay của mình, thế nhưng… thế nhưng cô đã cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, nhưng… hiệu quả rất thấp.

“Thôi đi, ngày mai tiếp tục.” Đạo diễn đến thẳng trước mặt Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ nói.

Nhận được lệnh của đạo diện, mọi người ào ào thu dọn công việc.

“Đạo diễn, tôi…” Dù sao công việc thu dọn sớm như thế sẽ mang lại thiệt hại lớn cho đoàn phim, cho nên Đường Tâm Nhan vẫn đến gặp đạo diễn.

“Mặc Trì Úy là nhà đầu tư độc quyền cho bộ phim này, tôi tin cho dù chúng ta có kéo dài, anh ấy cũng sẽ không để ý, hy vọng cô có thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình, ngày mai chúng ta tiếp tục.”

Nói xong, đạo diễn xoay người bỏ đi.

“Có muốn ra ngoài đi dạo không?” Sau khi Phượng Cừ thay đồ diễn ra, đến bên Đường Tâm Nhan nhìn thấy dáng vẻ cô đơn, không vui của cô, đáy lòng Phượng Cừ thoáng cảm thấy muốn yêu thương cô ngày càng mãnh liệt.

“Không cần, tôi… tôi về trước đây.”

Đường Tâm Nhan cảm ơn ý tốt của Phượng Cừ, nhanh chóng rời khỏi phim trường.

Vì Cố Nhiễm Nhiễm quá bận nên không có cách nào đến bên Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan cũng không bắt taxi mà nhàn nhã chầm chậm cước bộ bên đường không mục đích.

Không hay không biết lại đi vào một hẻm cụt.

Đây là ở đâu? Đường Tâm Nhan nhìn trái nhìn phải, chắc chắn đây không phải là nơi mình quen thuộc, trong lòng cô trở nên bất an.

Lúc cô định xoay người muốn quay lại đường cũ, lại nhìn thấy mấy tên lưu manh đi về phía mình.

Thấy bọn họ, trong lòng Đường Tâm Nhan không khỏi lo lắng.

“Mấy người… mấy người muốn làm gì?” Mấy tên đàn ông này nhanh chóng bao vây lấy Đường Tâm Nhan, khiến Đường Tâm Nhan khiếp sợ.

“Không tệ, là một cô gái rất xinh đẹp, anh em chúng ta thật có phúc.”

Một trong những người đàn ông đó lúc nhìn thấy nhan sắc của Đường Tâm Nhan, không khỏi hét lên với đám lưu manh kia.

“Khong sau, thật sự có thể để chúng ta chơi vui cả đêm rồi, đại ca, hôm nay may mắn quá.” Mấy tên đàn ông kia cùng nhau hùa theo.

Nghe được những lời này của bọn họ, Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.

“Cô gái, vui vẻ với bọn anh đi, mấy anh sẽ không đối xử tệ với em đâu.” Người đàn ông đang nói đi thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan, đưa tay lên vuốt ve gò má mềm mãi, mũm mĩm của cô.

“Chát…” Người đàn ông kia chưa kịp động đến nửa tấc thịt của Đường Tâm Nhan thì cô đã giơ cao tay trái tát lên mặt anh ta thật mạnh.

“Tránh ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

Đường Tâm Nhan hét lên.

“Yo, đúng là ớt cay, anh em, lên nào.”

Mấy tên kia cùng nhau xông lên, sắc mặt Đường Tâm Nhan tái nhợt, không ngừng lùi về phía sau, mãi đến khi đụng vào chân tường, không còn đường chạy nữa, nhìn thấy mấy nụ cười dâm đãng trên khuôn mặt của mấy tên đó, dường như cô cảm thấy như sắp chết đến nơi rồi.

“Là do cô tự tìm đến thôi.”

Ánh mắt của người đàn ông bị cô tát trở nên hung tợn, bàn tay thô bạo siết chặt lấy cổ Đường Tâm Nhan.

“Thả cô ấy ra.”

Lúc Đường Tâm Nhan nghĩ rằng bị sẽ bị bóp chết, thì bỗng có một tiếng quát vang lên bên tai cô.

Phượng Cừ?

Đường Tâm Nhan không ngờ rằng, Phượng Cừ lại xuất hiện ở đây, nhưng cô thật sự rất lo sợ, một mình Phượng Cừ có thể khống chế được mấy tên này không?

“Anh là ai? Dám xen vào chuyện của ông đây, mau cút đi, nếu không đừng trách ông đây không khách sáo.”

Lúc người đàn ông đang bóp cổ Đường Tâm Nhan thấy sự xuất hiện của Phượng Cừ, đáy mắt càng trở nên dữ tợn hơn nữa.

“Thả cô ấy ra, tôi đã báo cảnh sát rồi, cánh sát sắp đến rồi.”

Phượng Cừ lạnh lùng quát lên.

“Báo cảnh sát?” Tên cầm đầu lạnh lùng nói.”Người anh em, để anh ta cho tôi giải quyết.”

Nghe thấy mấy lệnh của anh ta, mấy tên kia lập tức bao vây lấy Phượng Cừ.

Thấy bọn họ chuyển sang dây dưa với Phượng Cừ, sắc mặt Đường Tâm Nhan bị dọa cho trắng bệch.

“Phượng Cừ, cẩn thận.”

Đường Tâm Nhan vô cùng lo lắng hét len, mấy phút sau, mấy tên kia bị Phượng Cừ đánh nằm sóng xoài dưới đất.

“Mau thả cô ấy ra, nếu không người tiếp theo nằm dưới đất là anh đó.” Phượng Cừ lại gần người đàn ông đang bóp cổ Đường Tâm nhan, đôi mắt đen láy lóe lên vài tia nguy hiểm, tàn nhẫn khiến người đàn ông kia sợ hãi.

“Hôm nay ông đây sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ.” Người đàn ông kia buông Đường Tâm Nhan ra, nhưng lại lấy ra từ trong túi một con dao găm sắc bén.

Lúc nhìn thấy anh ta múa may con dao găm, Đường Tâm Nhan bị dọa sợ đến nổi ngã quỳ xuống đất.

Phượng Cừ vô cùng cẩn thận, nhưng con dao găm trong tay người đàn ông kia, vẫn đâm trúng vào cánh tay anh, mặc dù vết thương không sâu nhưng lại… lại bị chảy máu.

Chết tiệt, cơn đau trên cánh tay khiến Phượng Cừ không còn thể nào nương tay với tên này nữa, anh đá mạnh vào ngực tên kia, anh ta đau đớn ngã nhào xuống đất.

“Phượng Cừ, anh chảy máu rồi.” Đường Tâm Nhan chạy đến trước mặt Phượng Cừ, lúc nhìn thấy vết thương trên cánh tay anh, không khỏi hít vào một hơi lạnh.

“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, lúc quay phim cũng bị thương, không có trở ngại gì.”

Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng lo lắng của Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ sợ cô sợ bị dọa sợ nên nhẹ nhàng nói.

Vốn dĩ Phượng Cừ không định đi bệnh viện, nhưng máu chảy càng ngày càng nhiều, Đường Tâm Nhan mới kiên quyết nhanh chóng đưa hai người đến bệnh viện.

May mắn cho Đường Tâm Nhan là họ đến một bệnh viện tư nhân với quyền riêng tư cực cao, nếu không để phóng viên biết chuyện, họ nhất định sẽ kể lại câu chuyện này.

“Đừng lo, chỉ là vết thương ngoài da.” Sau khi bác sĩ kiểm tra vết thương của Phượng Cừ, nói tinh hình của anh cho Đường Tâm Nhan nghe.

Nhận được kết quả của bác sĩ, cuối cùng Đường Tâm Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt của Phượng Cừ trắng bệch, bác sĩ đề nghị, anh ở lại bệnh viện đêm nay để theo dõi thêm.

Phượng Cừ vì mình mà bị thương nên Đường Tâm Nhan không thể rời đi, cẩn thận đưa anh về phòng.



Sáu giờ tối, Mặc Trì Úy chuẩn bị về lại biệt thự.

“Mợ chủ vẫn chưa về.” Người giúp việc đến trước mặt Mặc Trì Úy nói.

Chưa về? Hôm nay không phải đã buổi quay phim đã kết thúc sớm rồi sao? Cô ấy đi đâu?

Mặc Trì Úy lập tức gọi điện cho Đường Tâm Nhan, thế nhưng… thế nhưng vang lên bên tai là tiếng tắt máy, khiến sắc mặt Mặc Trì Úy nhất thời xám xịt lại.