Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 568: Tôi muốn bắt đầu lại




Mình thật sự có thể bước vào giới giải trí lần nữa sao? Thật sự có thể sao?

Cố Nhiễm Nhiễm khuyên nhủ, khiến Đường Tâm Nhan thật sự rất do dự.

“Cô có thể suy nghĩ, tôi sẽ không ép, dù sao bây giờ thân phận của chúng ta không giống nhau.”

Cố Nhiễm Nhiễm thấy Đường Tâm Nhan do dự, cố gắng nhẹ giọng nói.

“Cô thật sự quyết định muốn làm chơi một cú lớn?” Đường Tâm Nhan nghiêm túc nhìn Cố Nhiễm Nhiễm.

Cố Nhiễm Nhiễm mỉm cười.

“Tiền để đăng ký công ty rồi đã dựa vào cơ thể mình để đổi lấy, Tâm Nhan, cô nghĩ là giả sao?” Cố Nhiễm Nhiễm tự giễu.

“Được, tôi đồng ý, cho tôi thời gian nửa tiếng, tôi phải lấy lại vóc dáng.”

Quyết định của Đường Tâm Nhan khiến Cố Nhiễm Nhiễm thật sự rất ngạc nhiên, cô tưởng Đường Tâm Nhan sẽ từ chối mình, dù sao bây giờ cô ấy cũng đã là người phụ nữ của Mặc Trì Úy.

Mặc Trì Úy sẽ đồng ý để cô ấy quay lại showbiz sao?

Trong lòng Cố Nhiễm NHiễm đặt ra một câu hỏi lớn.

“Tôi cần phải nhân cơ hội này lấy lại tự tin của mình, tôi của bây giờ là một món đồ của Mặc Trì Úy, một lúc nào đó có thể sẽ bị người phụ nữ khác thay thế vị trí đó, cho nên tôi phải bắt đầu lại, Nhiễm Nhiễm, giúp tôi nhận vai diễn nhé.”

Đường Tâm Nhan nghiêm túc nói.

“Được, tôi sẽ để ý giúp cô, có kịch bản phù hợp tôi sẽ trao đổi với cô.”

Đường Tâm Nhan làm dấu OK, hai người lại nói chuyện về công ty, sau đó mới Cố NHiễm Nhiễm mới rời khỏi biệt thự.

Cố Nhiễm Nhiễm rời khỏi biệt thự, quay trở lại nơi chứa đầy sự phức tạp của bản thân.

“Nghe nói em mở công ty?”

Lúc Cố Nhiễm Nhiễm bước vào phòng khách nhìn thấy Trì Chi Hành ngồi trên ghế sô pha, giognj nói lạnh lùng lập tức vang lên.

Cố Nhiễm Nhiễm không nhanh không chậm thay giày, sau đó ngồi xuống trước mặt Trì Chi Hành, đôi mắt phượng sáng như sao, nhìn anh chằm chằm.

“Không sai, đúng là tôi muốn mở công ty quản lý, có điều cũng phải cảm ông chủ của tôi, cho tôi một khoản tiền lớn.”

Cố Nhiễm Nhiễm thản nhiên nói.

“Vì sao không bàn bạc với anh?” Trì Chi Hành đứng dậy, nhíu mày.

“Bàn bạc với anh?”

Cố Nhiễm Nhiễm khẽ nhếch đôi môi đỏ mỏng.

“Vì sao tôi phải bàn bạc với anh? Thưa anh Trì, hình như anh quên mất mối quan hệ của chúng ta hiện tại là ông chủ và bạn tình thôi, tôi có làm bất cứ chuyện gì không cần phải bàn bạc với anh, anh cũng không có tư cách nhúng tay vào bất cứ chuyện nào của tôi.”

Cố Nhiễm Nhiễm lạnh lùng nói, cô sẽ mãi mãi không quên cảm giác khi tấm chi phiếu tám mươi triệu nhân dân tệ đập vào mặt mình.

“Nhiễm Nhiễm, anh… hành động ngày hôm đó của anh chỉ là vì muốn xin lỗi e, nhưng… nhưng em lại cứ khăng khăng bỏ đi, anh mới phải làm như vậy, em phải biết rằng, từ trước đến giờ anh chưa từng có ý xem thường em.”

Trì Chi Hành vội vàng giải thích, anh thật sự không biết vì sao giữa mình và Trì Chi Hành lại đến mức như thế này.

Cố Nhiễm Nhiễm hừ lạnh một tiếng.

“Tôi không quan tâm đến hành động của anh, bây giờ việc tôi cần làm là bất cứ lúc nào cũng có thể cởi đồ nằm trên giường của anh, mặc cho anh… muốn làm gì thì làm.”

Cố Nhiễm Nhiễm nói xong, liền đi thẳng lên lầu, không hề để ý đến sắc mặt đã thay đổi rõ rệt của Trì Chi Hành.

Cố Nhiễm Nhiễm bỏ đi, khiến hàng lông mày của Trì Chi Hành càng nhíu chặt lại, đôi mắt tối sầm lại hiện lên một tia phức tạp.



Sau khi Cố Nhiễm đi, Đường Tâm Nhan đã lợi dụng những mối quan hệ ban đầu của mình, tìm một huấn luyệ viên cá nhân.

Nửa tiếng sau, huấn luyện cá nhân đến biệt thự.

Theo như thân hình của cô, huấn luyện viên tiến hành lên kế hoạch chi tiết, một hạng mục đều nhắm vào tình trạng cơ thể của Đường Tâm Nhan.

Mỗi ngày, huấn luyện viên cá nhân sẽ đến biệt thự khoảng một tiếng, lúc còn lại, Đường Tâm Nhan sẽ tự mình luyện tập theo bài mà huấn luyện viên đã sắp xếp.

Chỉ một tuần ngắn ngủi, cơ thể Đường Tâm Nhan đã hồi phục được rất nhiều, khi chắc chắn cân nặng của cơ thể mình đã trở lại trong vòng năm mươi cân, Đường Tâm Nhan hưng phấn nhảy cẫng lên.

Cô liền đem tin tốt này báo với Cố Nhiễm Nhiễm.

Điều khiến Đường Tâm Nhan không ngờ đến cũng lúc đó Cố Nhiễm Nhiễm cũng mang đến một tin vui cho mình.

“Tìm được vai diễn rồi? Cô… chắc chứ?”

Đường Tâm Nhan kinh ngạc, dù sao bây giờ có thể là thị trường của người mới, mình đã kết hôn rồi, bây giờ lại sinh con nữa, mình đã rút khỏi showbiz một thời gian, muốn có được một vai diễn thích hợp vẫn rát khó coi.

“Đương nhiên là chắc chắn, bây giờ rãnh không? Đưa cô gặp biên kịch và nam chính?”

Cố Nhiễm Nhiễm lên tiếng hỏi.

Đường Tâm Nhân xem thời gian, nghĩ đến con trai vừa mới ngủ không bao lâu, trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không tỉnh lại.

“Được, một tiếng sau, tôi đến tìm cô.”

Hai người hẹn thời gian địa điểm xong, Đường Tâm Nhan liền xông vào phòng nắm.

Cô nàng không thích phô trương quá đà nên đã cố tình chọn một chiếc váy màu trắng xanh dài đến đầu gối, tôn lên đôi chân thon dài của cô một cách hoàn hảo.

Dưới lớp áo sơ mi xanh, làn da vốn dĩ đã trắng như tuyết càng thêm kiều diễm, mịn màng.

Để đôi chân dài càng thêm nuột nà, Đường Tâm Nhan chọn chọn một đôi giày cao gót cùng màu.

“Mợ chủ, cô… xinh quá?”

Lúc Đường Tâm Nhan đã dày công ăn mặc, trang điểm nhưng thế này đi xuống lầu, người giúp việc rất ngạc nhien, lâu lắm rồi bọn họ chưa thấy cô xinh đẹp như thế này, mợ chủ tốn nhiều công sức để trang điểm như thế này.

“Cảm ơn, tôi ra ngoài một lát, tôi về sau, không cần chờ cơm tối tôi đâu.”

Đường Tâm Nhan điềm đạm nói, sau đó lái xe rời khỏi biệt thự.

Trong khoảng thời gian này, Mặc Trì Úy vẫn không về biệt thự, ngay cả Đường Tâm Nhan cũng không biết rốt cuộc anh ấy đang bận cái gì.

May mắn là thời giàn này, Đường Tâm Nhan vẫn luôn bận tập luyện cơ thể và lấy lại vóc dáng mới cho mình, cho nên cũng không gọi điện cho anh.

Mười phút sau, Đường Tâm Nhan đến nhà hàng mà Cố Nhiễm Nhiễm đã hẹn.

Đường Tâm Nhan đã từng làm việc với biên kịch của vở diễn này, cho nên đối với năng lực của biên kịch này, Đường Tâm Nhan hoàn toàn không hề có chút nghi ngờ nào cả.

“Nam chính đâu? Là ai thế?”

Sau khoảng gần một tiếng nói chuyện với biên kịch, nhưng mãi vẫn không thấy Cố Nhiễm Nhiễm nhắc đến nam chính, điều này khiến Đường Tâm Nhan hơi ngờ vực.

“Sắp đến.” Gương mặt thanh tú của của Cố Nhiễm Nhiễm nở một nụ cười bí hiểm.

Vì biên kịch còn có chuyện khác nên nán lại thêm một lúc nữa, sau đó lại chủ động rời đi trước.

“Nam chính đến rồi.” Biên kịch vừa mới đi được khoảng nửa tiếng sau, Cô Nhiễm Nhiễm lên tiếng, giọng nói trong veo, mang theo chút ma mị.

Nam chính đến rồi? Nghe thấy mấy chữ này, Đường Tâm Nhan theo quán tính ngẩng đầu, nhìn về phía người đang đi đến, người đàn ông này đeo kính, khiến cô không khỏi tò mò.