Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 541: Tự tử? Cô ta sẽ không làm vậy đâu




Đường Tâm Nhan có chút không hiểu chống mắt lên xem thử trong miệng của Mặc Trì Úy là có ý gì. Nhưng cô cũng không hỏi nhiều mà vô cùng ngoan ngoãn đến bệnh viện Mạnh Bạch Chỉ đang ở với Mặc Trì Úy.

Lúc họ tới bệnh viện thì vừa lúc Mạnh Bạch Chỉ được bác sĩ đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

“Không ngờ, cô ta… lại tự tử thật, chuyện này không giống tác phong của cô ta lắm?” Đường Tâm Nhan đứng sau Mặc Trì Úy nhìn thấy miếng băng gạc dày cộm quấn trên cổ tay Mạnh Bạch Chỉ thông qua khe hở.

Mạnh Bạch Chỉ được y tá đẩy vào phòng bệnh, sắc mặt tái mét mà cũng không thèm nghỉ ngơi, trên mặt cô ta không có chút biểu cảm nào ngồi dựa vào đầu giường.

Mãi đến khi Mặc Trì Úy đi vào phòng bệnh, trên mặt cô ta mới cười nhiều hơn. Nhưng khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan ở sau lưng Mặc Trì Úy, cô ta chỉ cười nhẹ một cái thôi rồi biến mất ngay lập tức.

“Cô tới đây làm gì? Cô đang muốn nhắc nhở tôi sự thật vì cô nên tôi mới bị A Lãnh vứt bỏ sao?”

Mạnh Bạch Chỉ hét lên đầy tức giận với Đường Tâm Nhan, nhưng khi ánh mắt của cô ta nhìn sang Mặc Trì Úy thì trên mặt lại rộ lên một nụ cười mỉm.

“A Lãnh, em không thể không có anh được, em… em muốn ở bên cạnh anh, em muốn làm người phụ nữ của anh.”

Mạnh Bạch Chỉ không quan tâm đến nỗi đau trên cổ tay mà nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Mặc Trì Úy.

Ánh mắt của Mặc Trì Úy rơi lên cổ tay Mạnh Bạch Chỉ.

“Tôi vừa mới chào hỏi với bác sĩ phụ trách của cô.” Mặc Trì Úy trực tiếp rút tay ra. Ánh mắt vừa sâu xa vừa sâu thẳm rơi lên người Mạnh Bạch Chỉ.

Đối diện với con ngươi đen láy như đã biết tỏng mọi chuyện của Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ không khỏi có chút áy náy.

“Ông ấy… ông ấy đã nói gì rồi?” Mạnh Bạch Chỉ dè dặt hỏi.

Mặc Trì Úy nhếch miệng.

“Ông ấy nói với tôi, cô có quen biết với ông ta, hơn nữa vết thương của cô cũng không cần phải quấn miếng gạc dày như vậy đâu.” Mặc Trì Úy nhàn nhạt nói.

“Mặc Trì Úy, ý của anh là nói, cô ta… chuyện tự tử của cô ta là giả à?” Đường Tâm Nhan đứng sau lưng Mặc Trì Úy sau khi nghe mấy lời của anh nói thì vô cùng ngạc nhiên.

“Thực ra là đã cắt một vết rồi, nhưng có thể tự băng bó ở nhà, không cần phải đến bệnh viện.”

Mặc Trì Úy nói, thấy bộ dạng mệt mỏi vì đã đứng khá lâu rồi của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy đỡ cô ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.

Thấy Mặc Trì Úy đang quan tâm chăm sóc cho Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ đang ở trên giường bệnh càng ghen ghét hơn.

“Đường Tâm Nhan, bố cô đã hại chết mẹ của A Lãnh, hại chết ông ngoại và bà ngoại của anh ấy thì cô còn tư cách gì để ở bên cạnh anh ấy nữa? Mỗi lần anh ấy nhìn thấy cô đều sẽ nhớ đến sự tàn nhẫn của bố cô, tay của bố cô đã nhuộm đầy máu tươi rồi.”

Mạnh Bạch Chỉ lớn tiếng hét lên với Đường Tâm Nhan.

Nếu như là trước đây thì sau khi nghe được những lời này, chắc chắn Đường Tâm Nhan sẽ vô cùng đau khổ, thậm chí có thể sẽ chạy thẳng ra ngoài, nhưng… nhưng Mặc Trì Úy đã đồng ý với cô rằng anh sẽ từ từ quên đi tất cả thù hận rồi, nên cô cũng có thể vô cùng thản nhiên mà đối mặt với những lời nói đầy sự ghen ghét này.

Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan nhếch lên một nụ cười xinh tươi.

“Cô Mạnh, tôi thừa nhận những chuyện cô nói đều là sự thật, và sự thật là tôi cũng không có cách nào thay đổi được. Nhưng bây giờ bố tôi đã nhận trừng phạt rồi, còn tôi… cũng sẽ dùng cả đời này của mình để bảo vệ người đàn ông này.” Lúc nói đến câu cuối cùng, đôi mắt đẹp đẽ rạng rỡ của Đường Tâm Nhan nhìn về phía Mặc Trì Úy.

“Em sẵn sàng dùng tất cả thời gian và tình yêu của mình để bù đắp cho tất cả.”

Mặc Trì Úy cũng không ngờ sẽ nghe được lời bày tỏ của Đường Tâm Nhan. Lời bày tỏ này khiến hai bên má xinh đẹp của anh rộ lên một nụ cười mỉm đầy vui vẻ.

Nhìn ánh mắt hai người nhìn nhau đầy thâm tình trong không trung, Mạnh Bạch Chỉ có cảm giác như chết đi sống lại.

Thấy con dao gọt hoa quả đặt trên bàn, đáy mắt Mạnh Bạch Chỉ hiện lên một tia độc ác.

Lúc Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan vẫn còn đang nhìn nhau, cô ta nhanh chóng xuống giường cầm lấy con dao gọt hoa quả.

“Cô muốn làm gì?”

Thấy hành vi điên cuồng của Mạnh Bạch Chỉ, Đường Tâm Nhan sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh, sợ cô ta sẽ làm đến mình nên Đường Tâm Nhan đã nấp sau lưng Mặc Trì Úy đầy sợ hãi.

Trong đôi mắt sáng sâu như không thấy biển lóe lên một tia sắc bén.

“A Lãnh, nếu như… nếu như anh đã không cần em nữa, thì em… em sẽ chết trước mặt anh. Dù sao em cũng đã không còn thận nữa thì em sống cũng đâu có ý nghĩa gì nữa.”

Mạnh Bạch Chỉ cầm con dao kê lên cổ tay mình, lạnh lùng uy hiếp.

“Uy hiếp tôi sao?” Nhìn thấy hành động của Mạnh Bạch Chỉ, trên gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng của Mặc Trì Úy lóe lên một độ cong u ám.

“Không phải uy hiếp, mà là… là em thật sự rất muốn ở bên cạnh anh. A Lãnh, chỉ cần anh đồng ý với em, để em ở lại bên cạnh anh, em sẽ… em sẽ lập tức bỏ con dao xuống.”

Vì để có thể làm người phụ nữ của Mặc Trì Úy mà Mạnh Bạch Chỉ đã buông bỏ tất cả lòng tự tôn của người phụ nữ, nhưng lại không nhận lại được câu trả lời nào.

“Bạch Chỉ, cô nên biết rằng, tôi để cô ở bên cạnh mình, một mặt là vì tôi không nhớ tất cả mọi chuyện về cô gái nhỏ này, một mặt khác là vì cô đã hiến thận cho Tiểu Nghê. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tôi phải chịu sự uy hiếp của cô, nếu như tự tử là lựa chọn của cô, vậy thì cô… cứ tự nhiên.”

Mặc Trì Úy nói xong câu này thì đi thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan, bàn tay to lớn của anh đặt lên vai cô.

“Chúng ta đi thôi.”

Đi? Cứ vậy mà đi thôi sao? Đường Tâm Nhan vô cùng không thể tin được khi nghe Mặc Trì Úy nói. Cô không dám tin được trong tình huống Mạnh Bạch Chỉ kề dao lên cổ tay như thế này mà người đàn ông này lại lựa chọn coi như không nhìn thấy gì.

“Tự tử là lựa chọn của chính cô ta, không phải sao?” Mặc Trì Úy lạnh lùng nói, giống như anh không hề để ý đến sống chết của Mạnh Bạch Chỉ.

“Mặc Trì Úy…” Thấy Mặc Trì Úy kéo Đường Tâm Nhan đi về phía cửa, Mạnh Bạch Chỉ lớn tiếng hét lên với họ giống như bị điên vậy.

“Thật sự có thể cứ đi như vậy sao? Anh chắc chắn cô ta sẽ không dùng dao cắt tay đấy chứ?”

Đường Tâm Nhan khẽ hỏi.

“Yên tâm đi, anh hiểu cô ta, cô ta sẽ không bất chấp tới mức tự làm hại bản thân mình đâu.”

Mặc Trì Úy vô cùng tự tin nói, một người phụ nữ xem tính mạng mình như bảo vật thì sao có thể thật sự tự làm hại bản thân mình được?

“Đường Tâm Nhan, tôi muốn giết cô, tôi muốn khiến cô hối hận vì đã sống trên đời này.”

Giọng nói của Mạnh Bạch Chỉ lại vang lên một lần, nhưng lần này trong giọng nói của cô ta tràn đầy sự tàn nhẫn, u ám và căm phẫn.

Lúc giọng nói của Mạnh Bạch Chỉ vang lên bên tai cô, Đường Tâm Nhanh quay người lại theo bản năng.

“Mạnh Bạch Chỉ, cô điên rồi sao?”

Đường Tâm Nhan vô cùng bối rối, sát khí trong mắt Mạnh Bạch Chỉ càng làm cô không biết phải làm sao.

Đặc biệt là khi cô thấy Mạnh Bạch Chỉ cầm dao lao thẳng về phía mình, sắc mặt cô càng trở nên trắng bệch, hai tay cô đặt lên bụng theo bản năng.