Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 514: Đây là bà tự tìm




Mạnh Bạch Chỉ châm biếm không hề che giấu chút nào, nhất là khi nghe được câu nói đổi dùng thân thể để đổi lấy tiền bạc, sắc mặt Đường Tâm Nhan lập tức trở nên tái đi, đôi mắt xinh đẹp sáng chói như lưu ly mang theo ánh mắt lạnh như băng nhìn Mạnh Bạch Chỉ.

“Cô Mạnh, tôi mong cô đừng ăn nói bậy bạ, nếu không tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng.” Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói.

“Kiện tôi à?” Vừa nghe như vậy, Mạnh Bạch Chỉ lập tức cười lên ha hả:”Chẳng lẽ tôi nói sai chỗ nào ư? Cô không phải là dựa vào thân thể để ở bên A Lãnh đó hay sao? Chẳng qua là tôi muốn nhắc nhở cô A Lãnh để ý chẳng qua là đứa nhỏ trong bụng của cô thôi, chỉ cần sinh đứa nhỏ ra, thì cô hãy lập tức cuốn gói đi, cả đời này của cô cũng đừng bao giờ mơ tưởng đến việc gặp lại đứa nhỏ nữa.”

Mạnh Bạch Chỉ ngồi trên ghế, sắc mặt tràn ngập đắc ý.

Cái gì? Mục đích của anh ấy chỉ là đứa nhỏ?

Mấy lời nói này của Mạnh Bạch Chỉ làm cho sắc mặt Đường Tâm Nhan trở nên trắng bệch, cô bước nhanh ra khỏi phòng ăn, muốn hỏi cho rõ ràng xem rốt cục là có chuyện gì đang xảy ra?

Nhìn thấy Mặc Trì Úy đang mặc âu phục từ trên lầu đi xuống, Đường Tâm Nhan liền chạy đến trước mặt anh.

“Anh nói cho tôi biết, anh để tôi ở lại đây chỉ là vì đứa nhỏ trong bụng tôi thôi, có phải không?” Đường Tâm Nhan gấp gáp hỏi, đôi mắt to ngập nước toát lên một vòng sợ hãi bất an.

Mặc Trì Úy thật sự không ngờ Đường Tâm Nhan lại đột nhiên hỏi vấn đề này, chẳng qua là khi anh nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ từ nhà ăn đi đến, anh lập tức đoán ra được tất cả.

“A Lãnh, nói cho cô ta biết đi, để cô ta có thể quý trọng cho tốt khoảng thời gian đứa nhỏ chưa được sinh ra mà trao đổi với nó cho tốt, dù sao thì đợi đến lúc sau khi đứa nhỏ sinh ra rồi, cô ta cũng đâu còn cơ hội nữa đâu.”

Mạnh Bạch Chỉ đi đến bên cạnh Mặc Trì Úy, thân mật khoác tay lên cánh tay anh.

“Mặc Trì Úy, anh nói thật cho tôi biết đi, đây có phải là sự thật hay không? Anh sẽ không đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy, đúng không?”

Đứa nhỏ này chính là mạng của cô, nếu như mất đi nó, Đường Tâm Nhan không có cách nào tưởng tượng được mình có còn đủ động lực để sống trên thế giới này hay không.

“Không đâu, tôi sẽ không để cô và đứa nhỏ xa nhau.”

Lời Mặc Trì Úy thốt ra lại làm cho Mạnh Bạch Chỉ biến sắc.

“A Lãnh, anh.” Lời còn chưa kịp nói xong, một tia sáng lạnh như dao đã mãnh liệt ập vào mặt cô ta.

“Giản Thành, lập tức đưa cô Mạnh về đi.”

Giản Thành nghe được mệnh lệnh, lập tức đi đến bên cạnh Mạnh Bạch Chỉ.

“Em chính là vị hôn thê của anh, vậy mà anh lại hết lần này đến lần khác đuổi em đi, anh xứng đáng với những gì mà em làm cho anh sao?”

Tâm trạng Mạnh Bạch Chỉ có chút không khống chế được, hướng về phía Mặc Trì Úy gào to.

“Đưa đi.”

Đối với sự kêu to gọi nhỏ của Mạnh Bạch Chỉ, Mặc Trì Úy cũng không thèm để ý, chỉ khoát tay với Giản Thành.

Giản Thành hiểu ý anh, cưỡng ép đem Mạnh Bạch Chỉ lôi ra khỏi phòng khách.

“Điều anh vừa nói là sự thật có đúng không, anh thật sự không ép tôi rời xa đứa nhỏ đúng không?”

Sau khi Mạnh Bạch Chỉ rời đi, Đường Tâm Nhan lại hỏi thêm một lần nữa.

“Đúng vậy.”

Tuy chỉ ngắn ngủi có hai chữ, nhưng lại làm cho Đường Tâm Nhan thở phào một hơi, trên mặt lộ ra một nụ cười sáng lạng.

Lúc Đường Tâm Nhan ăn xong bữa sáng thì Mặc Trì Úy đã sớm đi ra khỏi biệt thự.

“Thím à, tay của thím bị làm sao vậy?”

Vô tình nhìn thấy tay của Mạnh Bạch Chỉ sưng đỏ một mảnh, Đường Tâm Nhan đi tới trước mặt bà ta, tràn ngập quan tâm.

“Không cần cô quan tâm.” Nghĩ đến việc người nhà của mình bởi vì cô mà bây giờ vẫn còn nằm trong tay Mạnh Bạch Chỉ, thậm chí còn có thể sẽ bị Mạnh Bạch Chỉ làm tổn thương, thái độ bây giờ của thím giúp việc đối với Đường Tâm Nhan cực kỳ không tốt.

“Thím nhanh đi bôi thuốc đi, nếu không sẽ sưng lên càng to hơn đó.”

Không biết bởi vì nguyên nhân gì mà thái độ của thím giúp việc đối với mình không thân thiện, sau khi nói xong những lời này, Đường Tâm Nhan liền xoay người đi lên lầu.

“Tại sao cô nhất định phải ở bên cạnh cậu cả chứ? Cô còn chưa nhận ra rằng mình rất thấp hèn, rất vô sỉ hay sao? Cậu chủ rõ ràng đã có vị hôn thê rồi.”

Hết lần này đến lần khác bà ta đều không thể hoàn thành kế hoạch tiêu diệt đứa con trong bụng Đường Tâm Nhan của Mạnh Bạch Chỉ, vì vậy thím giúp việc rất sốt ruột, nhìn theo Đường Tâm Nhan hét to.

“Tại sao cô lại nhất định phải phá hư tình cảm của cậu chủ và cô Mạnh chứ? Dùng cách như vậy để được ở bên cạnh cậu chủ, lòng dạ của cô thật là độc ác.”

Lời nói của thím giúp việc làm cho đôi mày thanh tú của Đường Tâm Nhan nhíu lại.

Vốn là đã lên lầu rồi, cô lại đi xuống đến trước mặt bà ra.

“Không biết có chuyện gì xảy ra làm cho thím nói với tôi như vậy, nhưng mà hình như tôi chưa từng nói qua với thím rằng tôi và Mặc Trì Úy vẫn chưa ly hôn đâu, bây giờ tôi vẫn còn là vợ hợp pháp của anh ấy.”

Đây là điều duy nhất Đường Tâm Nhan có thể tự tin nói với tất cả mọi người.

“Cho dù như vậy thì sao chứ, cậu chủ đã không còn nhớ rõ cô nữa rồi, để cô lại bên người chẳng qua chỉ do đứa trẻ mà thôi, về phần đứa trẻ có phải là của cậu chủ hay không thì ai đâu mà biết được chứ, không chừng đây chính là đứa con hoang của cô và người đàn ông khác, cô đây là muốn lợi dụng đứa trẻ, dùng cách thấp hèn này để đoạt được càng nhiều tiền hơn nữa.”

Thím giúp việc nói ra toàn những lời lẽ chế nhạo Đường Tâm Nhan, nhìn thấy sắc mặt cô càng trắng bệt, bà ta càng vui vẻ hơn.

Tốt nhất là tức giận đến nỗi làm ảnh hưởng đến cả đứa trẻ trong bụng, như vậy thì kế hoạch của bà ta có thể thành công, có thể khiến cho Mạnh Bạch Chỉ thả người nhà của mình ra.

Thím giúp việc vẫn đứng đó cầu nguyện, cầu cho kết quả mà bà ta mong muốn sẽ trở thành hiện thực, nhưng mà thật không ngờ, chỉ phút chốc sau đó, một cái tát xen lẫn gió lạnh hung hăng quất vào mặt bà ta.

“Không ai có quyền được làm nhục con của tôi.”

Từng lời nói lạnh lùng và sắc bén lần lượt được phun ra từ đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan.

Không ai nghĩ rằng Đường Tâm Nhan, một người luôn nở nụ cười dịu dàng trên môi vậy mà lại tát thẳng vào mặt thím giúp việc, nụ cười tàn nhẫn trên khuôn mặt của cô lúc này khiến cho người ta không khỏi rùng mình và kinh hãi.

“Nếu như bà lại dám nói những lời này với tôi, tôi sẽ cho người tống bà ra khỏi biệt thự.” Đường Tâm Nhan nói xong liền xoay người rời đi.

Cả một buổi sáng đều ở trong phòng khiến cho thực sự cảm thấy buồn chán, vì vậy cô trực tiếp bấm số của Cố Nhiễm Nhiễm.

“Nhiễm Nhiễm, cô có bận không?” Sau khi điện thoại được bắt máy, Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi.

“Tôi.” Đường Tâm Nhan cảm thấy Cố Nhiễm Nhiễm hình như đang che giấu điều gì đó, chẳng lẽ cô ấy đang ở cùng Trì Chi Hành sao?

“Tâm Nhan, hiện tại tôi đang rất bận, khi có thời gian tôi sẽ gọi lại cho cô.”

Nói xong, Cố Nhiễm Nhiễm trực tiếp cúp điện thoại.

Đường Tâm Nhan cảm thấy hơi kỳ lạ khi đột nhiên bị cúp máy, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều về điều này, dù gì thì mỗi người đều có thế giới riêng của mình, đúng không?

“Được rồi, tự mình đi dạo mua sắm vậy, vừa lúc chuẩn bị trước cho đứa nhỏ một ít thứ.”

Đường Tâm Nhan nghĩ tới đây, trực tiếp đi xuống lầu, cô bắt xe, đến trung tâm thương mại lớn nhất Toàn thành.

Nhìn thấy mấy thứ đồ dành cho em bé, Đường Tâm Nhan cảm thấy chúng thật sự rất đáng yêu, nếu như có thể, cô thật hy vọng có thể đem tất cả những thứ đó mua về nhà.

“Tâm Nhan.”” Một giọng nói vừa quen thuộc và có phần xa lạ vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.