Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 510: Sự dịu dàng hiếm có




Sự lo sợ của người thím, Mặc Trì Úy lại không cách nào hiểu được, hai con ngươi đen, sắc bén như chim ưng của anh ta trực tiếp nhìn vào người Đường Tâm Nhan.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Sao đột nhiên lại hét lên?” Mặc Trì Úy bước tới chỗ Đường Tín Nhân, lạnh lùng hỏi.

“Tôi…”

Đối mặt với câu hỏi của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan có điều không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ phải nói với anh rằng, bản thân vừa rồi bị ngã, dường như cảm giác là có người đẩy?

Nhưng nếu nếu nói như vậy, liệu anh ấy có tin không? Và làm sao người đẩy mình lại có thể thừa nhận chuyện đó?

“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Sau một hồi lâu không thấy cô trả lời, Mặc Trì Úy có chút mất kiên nhẫn, giọng nói lạnh lùng lại vang lên.

Đường Tâm Nhan thầm hít một hơi thật sâu.

“Không có chuyện gì, chỉ là vừa rồi suýt chút nữa bị ngã nên mới hét lên, anh mau về làm việc đi, tôi không sao.” Trước khi chưa có bất cứ bằng chứng xác thực nào, Đường Tâm Nhan quyết không rút dây động rừng. Nếu thật sự có người muốn hãm hại cô, thất bại lần này, nhất định sẽ có lần thứ hai.

Đôi mắt hoa đào dài và hẹp của Mặc Trì Úy quét qua tất cả những người hầu có mặt tại đó.

“Sự an toàn của cô ấy liên quan mật thiết đến các người. Nếu cô ấy và đứa con trong bụng có bất trắc gì, tôi sẽ để cho tất cả các người phải nếm trải mùi vị thế nào là đau khổ, khiến các người hối hận khi sống trên đời này.”

Mặc Trì Úy giọng nói đầy tàn nhẫn và rõ ràng, truyền đến tai mọi người.

Nghe thấy lời cảnh báo này của anh, sắc mặt của mọi người đều thay đổi rõ rệt, sau khi Mặc Trì Úy rời khỏi đó, ánh mắt của họ đều đổ dồn vào Đường Tâm Nhan.

“Cô Đường, cô thật có bản lĩnh, nhanh như vậy đã khiến thiếu gia trở thành người chống lưng, cô nhất định phải đứng cho vững, lỡ không may tự cô bị ngã, chẳng phải chúng tôi lại gặp xui xẻo hay sao.”

Giọng nói đầy sự mỉa mai của người thím lại cất lên.

“Tôi sẽ không cho phép ai làm tổn thương đến mình và đứa con trong bụng. Nếu có người muốn làm hại tôi, tôi nhất định sẽ quyết sống chết với người đó. Tôi thà là chết trong sạch còn hơn phải sống nhục nhã. Đó chính là nguyên tắc sống của tôi.”

Đường Tâm Nhan dịu dàng, đôi mắt đẹp và lung linh hơn kim cương kia, lúc này đã trở nên vô cùng sắc bén và mạnh mẽ, nó khiến người ta có chút sợ hãi.

Mặc dù đã xảy ra chút chuyện này, tâm trạng của Đường Tâm Nhan vẫn không bị ảnh hưởng, cô còn khéo léo chuẩn bị cho Mặc Trì Úy những món anh ta thích.

Nhìn những món ngon trên bàn ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn duyên dáng của Đường Tâm Nhan hiện ra một nụ cười rạng rỡ.

Con yêu, con có cảm thấy được sự hạnh phúc của mẹ không?

Cảm nhận được bảo bối trong bụng đang đạp mình một cách mạnh mẽ, lúc này, Đường Tâm Nhan đặt hai tay lên bụng và lẩm nhẩm một mình.

“Cô Đường, cô có muốn uống một ly sữa không?”

Người thím đến trước mặt Đường Tâm Nhan, trên tay cầm một ly sữa mới pha.

Sữa? Đường Tâm Nhan lắc đầu không chút do dự.

“Điều tôi ghét nhất bây giờ là bất cứ thứ gì liên quan đến sữa. Sau này đừng để những thứ này xuất hiện trước mặt tôi. Tôi không muốn ảnh hưởng đến khẩu vị của mình.”

Sự từ chối và vẻ chán ghét trong ánh mắt của Đường Tâm Nhan, làm cho người thím có chút bất ngờ, bà ta cầm lấy ly sữa với vẻ mặt thất vọng rồi quay đi.

Vừa ra khỏi bếp, điện thoại trong túi vang lên.

Bà nhanh chóng lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy là số điện thoại của Mạnh Bạch Chí, bà ta thở phào một cái rồi, nhanh chóng nhìn xung quanh, chắc chắn rằng không có ai để ý đến mình, mới cầm điện thoại đi đến góc tường.

“Cô Mạnh, tôi đã làm rồi, nhưng cô ta bây giờ không thích uống sữa, do vậy … Do vậy kế hoạch thất bại rồi, cô … Cô, xin cô đừng làm tổn hại đến người nhà của tôi.”

Bà ta nói giọng cầu xin với người bên kia đầu dây là Mạnh Bạch Chỉ

“Tôi cho bà nửa tháng. Trong vòng nửa tháng nếu đứa con trong bụng người phụ nữ còn tồn tại, tôi nhất định sẽ đánh gãy chân con trai bà.”

Mạnh Bạch Chỉ nói đầy những lời đe dọa tàn nhẫn, qua sóng điện thoại, văng vẳng bên người thím.

“Đừng, đừng xin cô đừng làm hại con trai tôi, tôi sẽ thành công, tôi nhất định sẽ làm được ”

Nghe được lời hứa của bà ta, Mạnh Bạch Chi hài lòng cúp máy, trong đôi mắt quyến rũ của cô ta lóe lên một tia hung ác và tàn nhẫn.

Mạnh Bạch Chỉ thuần thục châm một điếu thuốc, với vẻ hung ác, hút liền một hơi.

Đường Tâm Nhan, đừng tưởng rằng khi tôi rời đi, thì cô có thể sống yên bình trong căn biệt thự đó, chỉ cần tôi Mạnh Bạch Chỉ này còn sống trên đời, cô đừng hòng nghĩ đến chuyện cùng Mặc Trì Úy ở bên nhau. Anh ấy … Là của tôi.

Vào bữa tối, Đường Tâm Nhan ăn rất ít vì cô không có cảm giác thèm ăn, nhưng nhìn thấy bộ dạng ngon miệng của Mặc Trì Úy, cô lại cảm thấy rất hạnh phúc.

Không ngờ, anh ta tuy rằng đã quên mất bản thân mình, nhưng khẩu vị vẫn như lúc trước.

Xem ra sau này chỉ cần có thời gian, cô sẽ đích thân nấu cho anh món gì đó.

“Cô Đường, cô có muốn ăn chút canh không? Món canh sườn này rất bổ.” Người thím bưng bát canh với hương thơm đậm đà đến trước mặt Đường Tâm Nhan.

Nếu như là trước kia, Đường Tâm Nhan có thể sẽ uống sạch bát canh này, dù sao cũng rất bổ dưỡng cho bảo bối trong bụng, nhưng hôm nay bao tử cô rõ rất khó chịu, nhất là khi ngửi thấy mùi thơm nồng nặc này, cô bắt đầu cảm thấy một cơn buồn nôn sắp bùng phát.

“Cầm … Cầm đi, mau đem đi chỗ khác.”

Đường Tâm Nhan bịt mũi lại, với vẻ mặt ghê tởm kêu lên

Thấy Đường Tâm Nhan cứ liên tục từ chối, người thím có chút không nỡ, đặc biệt là khi nghĩ đến con trai mình đang ở trong tay Mạnh Bạch Chi, bị ả hành hạ, bà lại càng thêm lo lắng.

“Cô Đường, uống một chút đi, rất tốt cho sức khỏe của cô.”

Bà ta lòng muốn cho Đường Tâm Nhan uống hết bát canh này, không những không cầm bát đi, ngược lại còn đưa tới trước miệng của Đường Tâm Nhan.

Lần này, Đường Tâm Nhan thật sự là không kiềm chế được, vội vàng che miệng lại, chạy nhanh vào phòng tắm, xà vào bồn ói một trận.

“Còn không mau đem đi?”

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan ngồi xổm trên mặt đất, nôn mửa đáng thương, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt chim ưng của Mặc Trì Úy nhìn người thím, gương mặt lạnh lẽo không chút hơi ấm, giọng nói dường như thời tiết tháng mười hai âm lịch, có chút hung tợn vang lên bên tai bà ta.

“Tôi … Tôi sẽ dẹp ngay.”

Người thím bị dọa, sợ đến chạy đi.

Mặc Trì Ủy vào phòng tắm, lần đầu tiên nhẹ nhàng dìu Đường Tâm Nhan đứng dậy.

“Thế nào rồi? Có muốn gọi bác sĩ không?”

Khi Mặc Trì Ủy nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đường Tâm Nhan, anh không nhịn nổi lại dịu dàng hỏi.

Đột nhiên nghe được những lời hỏi thăm ân cần của Mặc Trì Úy, trước mắt Đường Tâm Nhan lại hiện ra chính là cảnh tượng hạnh phúc lúc trước của anh và cô, Mặc Trì Úy của lúc trước dịu dàng hệt như một bạch mã hoàng tử.

Thời gian gần đây Đường Tâm Nhan vốn luôn bị Mặc Trì Úy uy hiếp, đột nhiên lại nghe được giọng nói ôn nhu như vậy, không kìm được mà trào dâng cảm xúc, cô sà vào lòng Mặc Trì Ủy … Khóc nức nở.