Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 477: Đi đến bên cạnh anh (2)




Sau khi Đường Tâm Nhan trở về, cô không nói chuyện công ty LOL với Cố Nhiễm Nhiễm.

Nếu Nhiễm Nhiễm biết, nhất định sẽ càng lo lắng cho cô hơn.

Nếu ông chủ của thím giúp việc vừa lòng với món ăn cô nấu, vậy cô sẽ ở lại đây mười ngày.

Nếu là không hài lòng, có lẽ cô sẽ về An Thành

Dù sao bụng cũng lớn rồi, cô không có công việc mà chi phí thì lại cao, đến lúc đó sinh đứa bé ra, cô đến cả đứa bé cũng không nuôi nổi.

Về phần Mặc Trì Úy, nếu cô sinh đứa bé mà anh vẫn chưa khôi phục trí nhớ, có lẽ cô sẽ lại đến nước M một chuyến…

Giờ đây, cô chẳng biết phải làm sao với đoạn tình cảm này.

Ngay cả việc anh đang ở đâu cô không biết, cũng không biết làm sao để liên lạc với anh, một mình cô muốn vãn hồi anh cũng chỉ vô ích mà thôi.



Tại biệt thự.

Thím giúp việc nhìn đàn ông gần đây tâm trạng không được tốt, liền nhận lấy tài liệu trong tay anh nói: “Bây giờ ông chủ dùng bữa luôn không?”

Mặc Trì Úy lạnh nhạt ừ một tiếng.

Thím giúp việc bày thức ăn Đường Tâm Nhan nấu lên trên bàn cơm.

Lúc Mặc Trì Úy dùng cơm, bà đứng một bên lén quan sát sắc mặt của anh.

Có điều theo quan sát của bà, từ trước đến nay anh chưa bao giờ thể hiện tâm trạng ra bên ngoài, vui hay không vui cũng chỉ lộ ra vẻ lạnh lùng chẳng ai quan tâm.

Ánh gắp một đũa, thím giúp việc vô cùng hồi hộp.

Nhìn anh từ từ ăn xong hai chén cơm, còn uống nửa chén canh, thím giúp việc vừa vui vừa sợ.

Bà đã đến biệt thự làm được hai tháng, đã lâu không nhìn thấy anh ăn nhiều như vậy.

Bà còn thường lẩm bẩm, đàn ông như anh sao mà ăn ít như vậy, còn sợ anh bị thiếu dinh dưỡng.

Xem ra, cô gái này nấu ăn rất hợp khẩu vị của ông chủ!

Thím giúp việc thấy anh cầm khăn lên lâu, cẩn thận nói: “Ông chủ, có một việc tôi muốn thương lượng với ông một chút.”

Đại khái là ăn no rồi, tâm trạng của anh cũng tốt hơn, anh khẽ ừ một tiếng

“Tôi phải về nước một chuyến tầm khoảng mười ngày, tôi đã tìm được người làm việc thay tôi trong khoảng thời gian này, thức ăn mà ông vừa ăn là món cô ấy nấu.”

Mặc Trì Úy mím đôi môi mỏng: “Thím cứ sắp xếp là được.” Nói xong, liền lên lầu.

Thím giúp việc không nghĩ tới anh lại dễ dàng đồng ý như vậy, vưa sợ hãi lại vừa vui sướng

Vội vàng lấy điện thoại ra, nhắn cho Đường Tâm Nhan tin tức này.



Đường Tâm Nhan đang cùng Cố Nhiễm Nhiễm ăn bữa tối, nhìn thấy có tin nhắn đến, cô liền nhấp vào xem.

Thấy thím giúp việc nói ông chủ đồng ý để cô nấu ăn, khóe môi không khỏi nhếch lên nở nụ cười.

Cố Nhiễm Nhiễm thấy Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm điện thoại cười, vươn tay sang, tò mò hỏi: “Nhìn cái gì đây, cho tớ xem với.”

Đường Tâm Nhan thu điện thoại, gắp thức ăn cho Cố Nhiễm Nhiễm: “Chuyện tốt, tớ giữ bí mật, đợi đến khi nhận tiền lương, tớ mời cậu một bữa.”

“Cậu thăng chức thành trợ lý tổng giám đốc à?”

Nhắc đến việc này, Đường Tâm Nhan có chút đau lòng, cũng không biết việc cô bị điều động công tác có phải là do đã đắc tội với Mặc Trì Úy không nữa?

“Không đâu, đến lúc đó tớ lại nói với cậu vậy!”



Trước khi thím giúp việc về nước đã đưa Đường Tâm Nhan đến biệt thự quen thuộc biệt.

“Tầng hai có phòng ngủ của ông chủ, phòng làm việc, với cả phòng cho vợ sắp cưới của ông ấy, tầng ba phòng khách.” Thím giúp việc đưa cô đến phòng của người giúp việc ở tầng một: “Mấy ngày này con cứ ở phòng thím đi, ra gối nệm thím thay mới cả rồi đấy.”

Đường Tâm Nhan cắn cắn môi: “Thím ơi, con phải qua đêm luôn ở đây ạ?”

“Đúng rồi, ông chủ sẽ uống rượu, con phải nấu canh giải rượu.”

Đường Tâm Nhan nghĩ đến một vạn, cô gật đầu đồng ý: “Thím à, ông chủ trừ việc tính tình quái lạ thì không có tật xấu nào khác đúng không ạ?”