Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 467: Cô muốn để anh tới bên mình một lần nữa




Anh đã quên cô sao?

Đường Tâm Nhan nghe Cố Nhiễm Nhiễm nói như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút trống rỗng.

Sau khi cảm giác trống rỗng trôi đi, trong lòng cô lại có chút bi thương, nhưng phiền muộn cũng dần giảm đi một chút.

Chỉ là đã quên cô, không phải không yêu cô!

Nếu như anh có thể tìm lại ký ức, có phải sẽ trở về bên cạnh cô không?

Cô biết mọi chuyện sẽ không dễ dàng như cô tưởng tượng, muốn anh một lần nữa đón nhận cô không phải là một chuyện đơn giản, nhưng cô sẽ dễ dàng từ bỏ sao?

Nếu anh thật sự là kẻ vô tình tàn nhẫn vứt bỏ vợ con để ở bên cạnh mối tình đầu, vậy thì thật sự không đáng để cô tiếp tục yêu anh.

Thế nhưng anh không phải người như vậy!

Tuy rằng anh chưa từng nói yêu cô, nhưng cô có thể cảm nhận được anh từng đối xử với cô rất tốt.

Những điều đó chắc hẳn không phải diễn kịch chứ?

Là xuất phát từ tận sâu trong đáy lòng anh đúng không?

Đường Tâm Nhan giơ tay xoa lên chiếc bụng nhỏ, cục cưng bên trong dường như cảm nhận được cảm nhận của cô, bắt đầu không ngừng đạp loạn lên

Cố Nhiễm Nhiễm thấy Đường Tâm Nhan ngơ ngẩn một lúc lâu vẫn không nói lời nào, cô ấy có chút sợ hãi, cho rằng Đường Tâm Nhan phải chịu đả kích quá nặng nề: “Tâm Nhan, có phải tôi không nên nói những điều này với cô không?”

Hàng mi dài của Đường Tâm Nhan hơi cụp xuống, cô lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt lo lắng của Cố Nhiễm Nhiễm, khóe môi gợn lên một nụ cười: “Không phải đâu Nhiễm Nhiễm, cảm ơn cô đã nói với tôi những điều này.”

Cố Nhiễm Nhiễm nắm lấy tay Đường Tâm Nhan, cẩn thận hỏi: “Vậy bây giờ, cô tính từ bỏ anh ấy sao?”

Đường Tâm Nhan cắn môi, ánh mắt kiên định nói: “Không, tôi muốn tìm bố về cho con tôi.”

Nghe được lời Đường Tâm Nhan nói, khuôn mặt nhỏ của Cố Nhiễm Nhiễm lập tức nở một nụ cười rạng rỡ: “Tôi biết ngay mà Tâm Nhan, cô kiên cường dũng cảm như vậy, sẽ không dễ dàng từ bỏ bố của con nôi tôi mà.”

Mấy cái lời như con gái của kẻ thù gì đó, Cố Nhiễm Nhiễm không muốn nghe, mất đi Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan đau khổ như vậy, nếu như một ngày nào đó, Mặc Trì Úy thật sự kết hôn cùng với mối tình đầu, đối với Đường Tâm Nhan mà nói, sẽ không đơn giản chỉ là đau khổ nữa, mà còn khó chịu đến nỗi sống không bằng chết.

Thật sự yêu một người, sao có thể coi như gió thoảng mây bay được chứ?

Bề ngoài làm như không để bụng, nhưng thật ra trong lòng đã máu chảy đầm đìa từ lâu rồi.

Cố Nhiễm Nhiễm từng yêu, cho nên cô ấy hiểu rõ, còn yêu nhưng không thể yêu là chuyện đau khổ đến nhường nào.



Trên thực tế, hiện thực thường tàn khốc hơn nhiều so với tưởng tượng.

Đường Tâm Nhan đã chuẩn bị tốt tâm lý để tìm Mặc Trì Úy trở lại, mấy ngày nay, cô đều tan ca cùng Emily.

Cô cho rằng sẽ gặp được người đàn ông tới đón Emily một lần nữa, nhưng hết lần này đến lần khác cô đều phải thất vọng.

Emily hôm thì tự mình lái xe, hôm thì có tài xế đưa đón, người đàn ông kia không hề xuất hiện ở cổng công ty trang phục LOL nữa.

Hiện giờ, cô muốn thấy anh còn khó hơn cả lên trời.

Thật ra cô cũng không chắc mình có chấp nhận được không, sau khi hai người gặp mặt, anh lạnh lùng đi qua cô, có phải cô sẽ không chịu nổi không? Có thể cô sẽ khóc lóc thảm thiết thì sao?

Cô không dám tưởng tượng, cũng không cách nào tưởng tượng nổi.

Điều cô muốn là có thể gặp lại anh.



Ánh mặt trời buổi sáng chiều vào bể bơi những ánh sáng lấp lánh, mặt nước như phát ra những ánh sáng rực rỡ sắc màu.

Một dáng người cao lớn như một con cá biết bay, thân hình tráng kiện và cánh tay to lớn, bơi từ đầu này tới đầu kia bể bơi.

Mạch Bạch Chỉ mặc một chiếc váy dài màu trắng, trong tay cầm một chiếc khăn trắng đi tới.

“A Lãnh, bữa sáng làm xong rồi.”

Bơi một vòng nữa, người đàn ông ngoi lên bể bơi, chống tay lên thành bể bơi, thân mình nhẹ nhàng nhảy lên, bước tới trên bờ.