Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 447: Xảy ra chuyện (1)




Cửa bị khóa trái, bất luận Đường Tâm Nhan dùng nhiều sức thế nào cũng đều mở không ra.

Từ trên giường bò xuống vô số rắn, dường như thấy được đồ ăn nên tranh nhau chen lấn, hung thần ác sát bò về phía bọn họ.

Liễu Nguyệt bảo vệ Đường Tâm Nhan ở sau lưng, sắc mặt hai người đều hiện ra một mảnh màu xám trắng, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra.

Điện thoại Đường Tâm Nhan bỏ trong hộc tủ, nơi đó đã bị mấy con rắn công chiếm, cô không dám đi qua, cho nên đến điện thoại cầu cứu cô cũng không làm được.

Cô chỉ có thể hét lên không ngừng, không ngừng hô hào cứu mạng.

Hi vọng hàng xóm ở gần đó có thể nghe được tiếng kêu cứu mà tới cứu các cô.

“Tâm Nhan, mẹ sẽ bảo vệ con, đừng sợ, đừng sợ ……” Liễu Nguyệt bị dọa đến hai chân phát run, nhưng ở trước mặt con, bà cũng không lùi bước chút nào, dũng cảm bảo hộ Đường Tâm Nhan ở sau lưng.

Đường Tâm Nhan nhìn con rắn không ngừng le lưỡi, mở ra miệng lớn đỏ lòm, cả người cô chấn động không chịu nổi.

Cho dù rất sợ hãi, cô vẫn đang không ngừng kêu cứu.

Cho tới bây giờ cũng không biết, Tử thần cách các cô gần như vậy.

Không bao lâu, bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói trầm thấp lo lắng của Mặc Trì Úy: “Tâm Nhan, sao vậy?”

Nghe được giọng nói của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của anh có thể bị mẹ phát hiện hay không, bây giờ quan trọng nhất vẫn là giữ mạng.

“Trì Úy, trong phòng có rất nhiều rắn, bọn chúng đang bò đến chỗ của em với mẹ, cửa phòng bị khóa trái rồi.” Đôi môi tái nhợt của cô run rẩy nói.

Dường như cô vừa dứt lời Mặc Trì Úy liền trầm ổn tỉnh táo trả lời: “Dẫn mẹ đứng sang bên tường, bây giờ anh đá cửa.”

Đường Tâm Nhan vội vàng kéo Liễu Nguyệt đứng sang một bên, cô run rẩy giọng nói với Mặc Trì Úy ở bên ngoài: “Được.”

Tâm trạng Đường Tâm Nhan đều ở trên người Mặc Trì Úy sắp đá cửa, cô không có chú ý tới, có một con rắn đột nhiên nhào đến phía cô.

Liễu Nguyệt thấy thế bà không chút suy nghĩ, trực tiếp bảo vệ Đường Tâm Nhan sau người.

Cánh tay của bà bị rắn hung hăng cắn một cái.

Nghe được một tiếng kêu đau, đồng tử Đường Tâm Nhan mở to, nhìn thấy con rắn kia cắn lên tay Liễu Nguyệt, cô cũng không biết lấy dũng khí từ đâu mà sau tiếng thét chói tai vang lên, một phát bắt được con rắn kia, dùng sức hất ra.

Sợ hãi nước mắt ào ào không ngừng rơi.

Lúc này, một tiếng vang thật lớn truyền đến, cửa phòng bị Mặc Trì Úy dùng sức đá văng.

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan ôm Liễu Nguyệt ngồi dưới đất, lệ rơi đầy mặt, Mặc Trì Úy từ bên hông móc ra cây súng, tiêu âm, đùng đùng đùng, bắn chết mấy con rắn đang bò đến bên cạnh các cô.

Trong phòng có quá nhiều rắn, anh cũng không có nhiều đạn như vậy để bắn chết chúng nó, thấy Liễu Nguyệt bị thương, anh sải bước đi tới, ôm bà lên.

“Tâm Nhan, mau rời khỏi căn phòng này thôi.”

Đường Tâm Nhan biết lúc này không thể cản trở, chỉ là đùi hai người như nhũn ra, nhưng cô vẫn là nhanh đứng từ dưới đất lên, đi theo anh cùng đi ra khỏi nhà.

Mặc Trì Úy bảo Đường Tâm Nhan đóng cửa nhà lại, phòng ngừa những con rắn còn chưa chết kia lại bò ra.

Một nhà trưởng thôn cách rất gần nơi này, nghe được tiếng kêu cứu, một nhà ba người vội vã chạy tới.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nhìn thấy Liễu Nguyệt suy yếu nằm trên lưng Mặc Trì Úy, con người của trưởng thôn co rụt lại: “Chuyện này…”

Mặc Trì Úy đặt Liễu Nguyệt xuống ghế, anh rút ra chủy thủ tùy ý mang theo, cắt quần áo trên tay Liễu Nguyệt ra, tìm tới nơi bà bị rắn cắn.

So với những người khác bối rối với luống cuống, Mặc Trì Úy vô cùng trấn định tỉnh táo, anh dùng mũi dao cắt hình chữ thập ở chỗ Liễu Nguyệt bị thương, sau đó dùng hai tay dùng sức ép nọc độc ra.