Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 431: Thân mật




Bình thường nhìn qua anh là một bộ ác nghiệt cường hãn, bộ dạng dường như là dù trời có sập xuống cũng không đổi, lúc này, lại một bộ thiếu sức sống nằm trên giường bệnh, thiếu đi vẻ sắc bén cứng rắn, chỉ còn lại sự suy yếu nhợt nhạt.

Người có lợi hại hơn nữa, sức mạnh có to lớn hơn đi chăng nữa, thì cũng sẽ có một mặt yếu ớt.

Mà người đang bị bệnh là anh, chính là kiểu như vậy.

Đường Tâm Nhan từ trước tới nay dễ mềm lòng, lúc anh khỏe mạnh dồi dào, cô có thể không chút để ý, nhưng khi anh bị bệnh thành thế này, ngay cả giường cũng không xuống được, thì cô không cách nào làm như không thấy được.

Đẩy cửa ra, cô mang theo cháo tiến vào.

Đặt cháo vào trong hộc tủ bên cạnh giường bệnh, Đường Tâm Nhan nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường bệnh.

Sắc mặt anh nhìn qua không tốt lắm, hơi lộ ra vẻ tái nhợt tiều tụy, râu dưới cằm lún phún mọc ra, trong dáng vẻ phóng khoáng còn mang theo nồng nặc sức hút đàn ông.

Lông mày anh nhăn chặt, cô phát hiện, mặc kệ là anh ngủ hay thức, đều luôn thích nhíu mày.

Cõ lẽ là cất giấu tâm sự rất sâu đi!

Đứng ở bên giường nhìn chằm chằm anh một lúc, đắp kín mền giúp anh, thu hồi tầm mắt, cô đang muốn xoay người rời đi, cổ tay bỗng nhiên bị người khác giữ chặt.

Cô giật mình một cái.

Lẽ nào anh tỉnh rồi?

Cô còn chưa kịp nhìn lại về phía anh, anh không nhịn được liền dùng lực, đem cô ôm vào lòng anh.

Hai tay cô nắm thành quả đấm, chống đỡ trên lồng ngực cứng rắn của anh.

“Sao em lại ở đây?” Đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm thấp u ám của người đàn ông.

Da đầu Đường Tâm Nhan có chút tê dại, cô cắn cắn môi: “Tôi nghe nói anh bị xuất huyết dạ dày, nên đã hầm chút cháo mang đến.”

“Không phải là không muốn dây dưa nữa à?”

Lúc anh nói chuyện tỏa ra hơi thở ấm nóng, thổi lên da thịt mỏng mềm của cô, mặt cô nóng hầm hập như bị lửa đốt.

Quả thực, cô rất ghét bản thân mình như vậy.

Rõ ràng là không có cách nào tha thứ cho anh, nhưng cô lại hoàn toàn không yên lòng.

Vừa nghe thấy anh bị xuất huyết dạ dạy, cô lo lắng hơn ai hết.

Đây chắc có lẽ là cảm giác quá yêu một người, có đôi khi, tâm tình căn bản không chịu sự chi phối và khống chế của bản thân.

“Nếu anh đã không sao, vậy tôi đi trước đây.”

Cô thử rút cổ tay về, anh lại nắm chặt không buông.

Ánh mắt anh thâm trầm nhìn cô vài giây, thanh âm lành lạnh mềm mỏng đi mấy phần: “Đút cho anh.”

Đường Tâm Nhan: “Tay anh có bị sao đâu.”

Mặc Trì Úy vươn bàn tay phải đang quấn đầy băng gạc, tối hôm qua vì đấm vào tường mà rách da: “Anh không thể tự ăn được.”

“Tay trái của anh có thể.”

Con ngươi đen nháy của Mặc Trì Úy chăm chú nhìn cô: “Thật sự không đút?”

“Không đút.”

Mặc Trì Úy nhấn vào chiếc chuông trên đầu giường.

Trong chốc lát, một cô y tá nhỏ trẻ tuổi bước vào: “Mặc tiên sinh, có gì cần trợ giúp ạ?”

Đôi môi mỏng khiêu gợi của Mặc Trì Úy như có như không nâng lên: “Tay tôi không thuận tiện, cô có thể đút cháo cho tôi không?”

Khuôn mặt cô y tá nhỏ đỏ lên, e thẹn không ngừng nói: “Đương, đương nhiên có thể rồi!”

Đường Tâm Nhan nhìn thấy vẻ mặt nghiêm khắc cương nghị từ trước đến nay của Mặc Trì Úy đối với cô y tá nhỏ cực kỳ ôn hòa, còn để cô ấy đút cho anh ăn, cô tức giận không có chỗ phát tiết.

Nhưng vừa tỉnh táo nghĩ lại, là cô không muốn xuất hiện cùng với anh, anh muốn ai đút, thì có liên quan gì đến cô?

Không phải là cô muốn chặt đứt đoạn tình cảm của cô và anh sao? Cô nên ra khỏi đây, nhanh chóng rời đi, không cần phải xuất hiện trước mặt anh nữa.

Sau khi trong đầu toát ra cái ý niệm này, cô liền vội vội vàng vàng hướng bên ngoài phòng bệnh đi ra.

Mặc Trì Úy thấy cô rời đi, liền vội vã vén chăn lên, đuổi theo về phía cô.

Đường Tâm Nhan đang đi trên hành lang bị Mặc Trì Úy kéo lại, không để ý đến ánh mắt người khác chút nào, trực tiếp đem cô ôm vào trong ngực.

Anh ôm cô từ phía sau, cơ thể dùng lực mạnh mẽ, dán chặt vào sau lưng cô.

“Bà Mặc, em không nhìn ra là anh đang cố ý chọc cho em ghen ư?” Đôi môi mỏng của anh dán lên vành tai cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Anh tình nguyện chết đói, cũng sẽ không để người phụ nữ khác đút cho ăn.”