Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 392: Gặp nhau mà như người xa lạ




Đường Tâm Nhan mỉm cười chào ông chủ: “Nhận được lời khen của Tổng giám đốc Ngụy đây, tôi vô cùng vinh hạnh.”

Thấy Đường Tâm Nhan không nịnh nọt mình như những nữ nghệ sĩ khác, giọng điệu cũng không phải lấy lòng, ông ta gật đầu: “Tôi nói thật, cô Đường, tôi rất xem trọng cô, cố gắng nỗ lực nhé.”

Đường Tâm Nhan gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng, cảm ơn Tổng giám đốc Ngụy.”

Gương mặt thanh tú, duyên dáng vẫn luôn nở nụ cười lịch thiệp không kém phần ngọt ngào.

Trong thang máy lại yên tĩnh.

Sau khi ông chủ quay đầu lại, Đường Tâm Nhan rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào mũi giày cao gót của cô.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà cô luôn cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng đang dán chặt vào cô.

Khi thang máy xuống đến tầng một, Mặc Trì Úy và nhóm của anh đi ra ngoài trước.

Nhìn thấy bóng lưng cao lớn và nghiêm nghị của anh, Đường Tâm Nhan cảm thấy như đã cách một đời.

Cố Nhiễm Nhiễm nhìn theo ánh mắt của Đường Tâm Nhan đang nhìn bóng lưng của Mặc Trì Úy, cô ấy cau mày hỏi: “Tâm Nhan, cậu và Tổng giám đốc Mặc thực sự không còn cơ hội nữa sao?” Tuy rằng không rõ hai người đã xảy ra chuyện gì mà lại quyết liệt như vậy nhưng Cố Nhiễm Nhiễm có thể cảm giác được rằng cả hai vẫn đặt đối phương trong lòng.

Đường Tâm Nhan mím môi lắc đầu: “Không thể nữa rồi.”

Yêu là yêu, nhưng đối với cô mà nói, anh quá nguy hiểm, thâm sâu khó đoán.

Hơn nữa, anh khiến gia đình cô phá sản, mấy năm sau lại có thể cưới cô mà không hé lời nào, cô thật sự cảm thấy người như anh quá đáng sợ, cũng rất đáng hận!

Cố Nhiễm Nhiễm không hỏi thêm câu nào nữa, mặc dù cô ấy biết Mặc Trì Úy sớm hơn Tâm Nhan, nhưng cô ấy cũng không hiểu Mặc Trì Úy.

Trước kia khi còn ở bên Trì Chi Hành cô cũng từng gặp Mặc Trì Úy vài lần, nhưng khi đó Mặc Trì Úy thâm trầm đến mức người ta không thể đoán được, anh luôn mang một luồng hơi thở điềm tĩnh và lạnh lùng hơn những người cùng trang lứa.

Đối với một người đàn ông không thể hiểu được, đổi lại là những người phụ nữ khác ở bên anh, đều sẽ không có cảm giác an toàn! Huống hồ, anh lại quá xuất sắc, quá ưu tú.

Sau khi Đường Tâm Nhan đi thảm đỏ xong, cô ngồi trên ghế khách mời, không lâu sau, người dẫn chương trình tuyên bố sự xuất hiện của Mặc Trì Úy, đối tác của ông chủ khu nghỉ dưỡng.

Mặc Trì Úy không đi một mình, bên cạnh anh còn có nữ hoàng của các bản tình ca Từ Oanh Oanh.

Từ Oanh Oanh diện chiếc váy đuôi cá tôn dáng, với thiết kế ôm sát ngực, khoét sâu làm nổi bật đường cong quyến rũ mê người của cô ta.

Mặc dù người đàn ông bên cạnh tỏ ra lạnh lùng, hờ hững, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng Từ Oanh Oanh vẫn cười rất ngọt ngào, hôn gió với những phóng viên đang chụp ảnh.

Kẻ mù cũng có thể nhìn ra, đi cùng với Mặc Trì Úy, nữ hoàng của những bản tình ca, trái tim cô ta vui mừng nở hoa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy, thể hiện sự ngưỡng mộ và sùng bái mà không hề che giấu.

Đường Tâm Nhan cười khổ một tiếng.

Đúng vậy, anh đẹp trai, giàu có, quyền thế làm sao có thể thiếu những người phụ nữ ngưỡng mộ anh?



Sau khi cắt băng khánh thành, một phóng viên đã phỏng vấn Từ Oanh Oanh.

“Oanh Oanh, lần này cô đến đây biểu diễn có phải là vì Tổng giám đốc Mặc không? Hai người cùng đi trên thảm đỏ, trai tài gái sắc, thật xứng đôi vừa lứa.”

Khuôn mặt Từ Oanh Oanh hơi phiếm hồng, cô ta ra vẻ ngượng ngùng nhìn Mặc Trì Úy đang nói chuyện với ông chủ ở bên kia, giọng nói nhỏ nhẹ: “Tổng giám đốc Mặc anh tuấn đẹp trai. Anh ấy là hình mẫu hoàng tử cưỡi ngựa trắng trong lòng tất cả phụ nữ, nhưng tôi và Tổng giám đốc Mặc chỉ là bạn bè mà thôi.”

Các phóng viên như ma xui quỷ khiến, lập tức hỏi: “Có phải Oanh Oanh cũng có hảo cảm với Tổng giám đốc Mặc không?”

Từ Oanh Oanh cười mà không nói lời nào, đôi mắt lộ vẻ ngượng ngùng xấu hổ.

Ai mà chả muốn “bay lên cành cao biến thành phượng hoàng”, nếu như cô ta có thể với được Tổng giám đốc Mặc, tương lai trong giới giải trí, cô ta sẽ bay lên như diều gặp gió, nếu như may mắn một chút, có thể trở thành vợ của anh, thì quãng đời còn lại của cô ta chẳng phải sẽ sống hưởng thụ vinh hoa phú quý hay sao?