Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 364: Anh như con sói ăn không no




Đường Tâm Nhan nhìn bóng dáng cao to lạnh lùng của anh, cắn cắn ngón tay.

Lời của cô làm tổn thương lòng tự trọng của anh à?

Đúng lúc cô đang do dự không biết có nên xin lỗi anh không, anh đã cầm khăn ướt ra giúp cô lau sạch người. Sau khi cất khăn mặt vào phòng tắm, anh lại đè cô xuống dưới thân mình, môi mỏng kề sát tai cô, giọng nói của anh khàn khàn quyến rũ: “Cô Mặc, vừa rồi có lỗi, làm lại đi.”

Đường Tâm Nhan nhìn con ngươi sâu thẳm mang theo tia đỏ ngầu của anh, cô tự hỏi nếu cô nói không muốn, liệu anh có trực tiếp bóp cổ cô…

Vẻ mặt của anh như muốn rửa sạch sự xấu hổ mà anh vừa nhận được.

“Em… Có thể từ chối không?”

Anh cắn lấy môi cô, trả lời bá đạo: “Không được.”

Nụ hôn của anh rơi trên đôi môi cô, rơi bên vành tai rồi rơi xuống xương quai xanh…

Cơ thể cô hơi run rẩy nhưng lần làm lại này, có vẻ như không còn đau như trước nữa.

Hai tay cô trượt trên bờ vai của anh, nhấp nhô theo tiết tấu của anh, cả hai cùng chìm đắm.



Không biết qua bao lâu, cô thật sự không chịu nổi, bàn tay nhỏ bé đẩy lồng ngực rắn chắc đầy mồ hôi của anh ra: “Đủ rồi…”

Anh cắn vành tai cô, khàn giọng nói: “Em đã thỏa mãn chưa?”

“Thỏa mãn…” Mặt cô đã hồng đến mức có thể rán được cả một quả trứng gà rồi.

Anh nhìn đôi mắt ướt át của người trong lòng, lông mi thật dài còn dính mồ hôi, nhịn không được lại đặt nụ hôn lên đó.

“Được, vậy anh bắn ra đây.”

Cô nhẹ nhàng ậm ừ một tiếng.

Theo tiếng gầm nhẹ của anh bên tai, trong đầu cô cũng trở nên trống rỗng.



Sau khi đổ mồ hôi, anh nằm nghiêng về phía cô, lòng bàn tay to vuốt ve bụng dưới của cô.

Anh vẫn còn chưa mãn y, nhưng cô đã kiệt sức, thật sự không còn cách nào để cùng anh tiếp tục.

Chân cô đau đến mức không cử động được, anh không dám làm gì thêm, sợ làm tổn thương đứa con trong bụng.

Nhìn cô gái nhỏ làm xong việc liền quay lưng lại với mình, giọng anh khàn khàn nói: “Tâm Nhan, quay lại đây.”

Hàng mi Đường Tâm Nhan khẽ run rẩy, khóe mắt như mang theo ý xuân, đôi gò má mang vẻ quyến rũ của cô gái nhỏ. Cô ngượng ngùng xoay ngược lại nhìn khuôn mặt đẹp trai sắc nét của người đàn ông trước mặt.

Sau khi anh bắn ra, phản ứng còn rất mạnh, cô đẩy người anh ra: “Anh đi tắm trước đi.”

Mặc Trì Úy không động đậy, duỗi cánh tay dài ôm cô vào lòng, vỗ về tấm lưng trần còn dính mồ hôi của cô: “Có mệt không?”

Đường Tâm Nhan cắn môi thẹn thùng, tức giận liếc anh một cái: “Không thèm để ý đến anh nữa.”

Mặc Trì Úy cúi đầu cười thành tiếng: “Mệt mỏi thì nằm nghỉ đi, anh đi lấy khăn mặt lau người cho em.”

Không đợi cô nói gì, thân mình cao lớn của anh đã đứng dậy rời giường.

Anh không mặc quần áo, cô nhìn theo anh vừa đúng lúc thấy tấm lưng tráng kiện, cặp mông săn chắc.

Dáng người tam giác ngược cực chuẩn, vòng eo săn chắc và đôi chân thon dài miên man hơn cả người mẫu.

Cô thu hồi ánh mắt lại, mỉm cười ngước nhìn lên trần nhà.

Người đàn ông xuất sắc này, từ nay về sau, là của cô!



Giúp cô lau người sạch sẽ, Mặc Trì Úy ôm cô vào lòng.

Cúi đầu hôn vầng trán toát mồ hôi của cô, anh khàn khàn nói: “Ngủ đi!”

Đường Tâm Nhan quả thật hơi mệt mỏi, nằm trong lòng anh không bao lâu liền ngủ mất.

Mặc Trì Úy lại không thấy buồn ngủ chút nào. Anh nhìn người phụ nữ trong ngực mình, nhìn thật lâu, không hề nhúc nhích.

Cho đến nửa đêm anh mới nhẹ tay buông cô ra.

Mặc quần áo xong xuôi, anh nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.



Trên bờ cát.

Cố Nhiễm Nhiễm uống không ít bia, ôm đầu nằm trên bờ cát, Trì Chi Hành bên cạnh cô ấy cũng uống không ít rượu: “Không phải anh dẫn cô gái nào đến đây sao? Sao không ở cùng cô ấy?”