Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 357: Lãng mạn (1)




Đường Tâm Nhan vội vàng nhìn ra xung quanh, song vẫn không nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp kia đâu, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay vào giây phút tiếp theo, thì tim lại vô cớ loạn nhịp.

Anh ấy không thể tới hải đảo mà không có lí do gì được, không gọi cuộc điện thoại nào cho cô mà cũng chẳng gửi tin nhắn, thế thì chắc chắn là không phải đến để tìm cô, vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất…

Anh ấy thật sự đi nghỉ phép với người phụ nữ khác rồi!

Đường Tâm Nhan càng nghĩ, thì càng cảm thấy căm tức và tủi thân.

Sau khi biết tin cô mang thai, anh ta biểu hiện ra vẻ kích động rồi vui vẻ, vậy mà chỉ trong nháy mắt, lại đã thân mật với một người phụ nữ khác.

Thật là quá đáng!

“Nhiễm Nhiễm, tớ không muốn nhìn nữa…”

Cố Nhiễm Nhiễm giữ Đường Tâm Nhan lại: “Đừng mà, có hiểu lầm gì thì chờ giám đốc Mặc đấu lướt sóng xong trước rồi hãy xác nhận lại với anh ấy có được không!”

“Bây giờ tớ thấy anh ta là đã thấy phiền rồi!”

Cố Nhiễm Nhiễm cười đùa giỡn: “Ngoài miệng thì nói phiền, nhưng trong lòng thì thích muốn chết chứ gì…”

“Cố Nhiễm Nhiễm, tớ đưa cậu theo không phải là để cho cậu cười tớ như thế.”

Cố Nhiễm Nhiễm kéo chặt lấy cánh tay Đường Tâm Nhan, không muốn để cô đi: “Vậy thì coi như ở lại với tớ đi, toàn là những người đàn ông có thân hình cường tráng mà, coi như là dưỡng mắt đi!”

Mà tầm mắt của Đường Tâm Nhan, từ đầu đến cuối, cũng chỉ dừng lại trên người của Mặc Trì Úy.

Trước khi thi đấu, thì anh đã lột áo trên người ra, để trần nửa người trên, điển hình cho mẫu người mặc quần áo vào thì gầy nhưng khi cởi ra thì lại có da có thịt, các đường cong trên cơ thể đều hoàn mỹ, khỏe mạnh đầy sức sống, cả cơ bụng sáu múi cùng với đường nhân ngư, đều vô cùng gợi cảm và quyến rũ, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng có chiều sâu, như được phát sáng lên dưới ánh nắng vàng rực rỡ, tạo nên vô số tiếng nghị luận và tiếng thét chói tai của vô số người đẹp xung quanh.

Đường Tâm Nhan trề môi, thầm nói nhỏ một câu: Chỉ giỏi trêu ghẹo phụ nữ thôi.

Lướt sóng là bộ môn nguy hiểm hàng đầu, mà cũng là môn thể thao vận động trên mặt nước đầy kích thích, nó giống như được dành để kiểm tra lực thăng bằng và sức khỏe của người chơi, phải đạp gió rẽ qua những cơn sóng to gió lớn, yêu cầu về mặt kỹ xảo khá cao, mới có thể tránh được việc xảy ra nguy hiểm.

Họ chấm điểm trận đấu, đều dựa trên quy định về thời gian, rồi cả chất lượng và số lần lướt sóng.

Đường Tâm Nhan biết Mạc Trì Úy biết đua xe, nhưng không nghĩ đến anh ấy còn biết lướt sóng nữa, chỉ là không biết trình độ của anh sẽ ra sao.

Một tiếng còi vang lên, chính thức mở đầu trận đấu.

Nhóm tuyển thủ bắt đầu xuống nước, mà tim của Đường Tâm Nhan, cũng theo đó mà dần dần căng thẳng.

Mặc Trì Úy đứng trên ván trượt giữ chặt lấy dây an toàn, bắt đầu lướt đi một cách đầy phóng khoáng mà lại đẹp mắt.

Đường Tâm Nhan nhìn theo bóng hình cao lớn đang rẽ sóng trong tình cảnh sóng to gió lớn kia mà không thèm chớp mắt lấy một cái.

Bỗng nhiên, một con sóng lớn xuất hiện, các tuyển thủ khác, đều chọn tránh đi, chỉ còn mỗi anh kiên quyết tiến lên, trong giây phút đó, tiếng hít thở của Đường Tâm Nhan, như bị nghẹn lại ở cuống họng.

Nhìn thấy anh nhanh chóng bị bọt sóng bao phủ cả người, thậm chí, cũng không còn nhìn thấy được thân hình của anh đâu nữa, làm cho cô không ngừng lo lắng.

Ngay khi cô không biết phải xử lí như thế nào, trong lòng bàn tay cũng túa ra đầy mồ hôi lạnh, thì một hình bóng cao lớn, đột nhiên lướt xuống từ trên một ngọn sóng dựng cao.

Lướt xuống mặt nước một cách hoàn mỹ.

Xung quanh cũng theo đó mà vang đầy tiếng thét chói tai và tiếng hoan hô.

Đường Tâm Nhan mím môi, cũng không nhịn được mà nở một nụ cười.

Anh thật tài giỏi, vậy mà lại có thể lướt sóng đến mức đẹp như tranh vẽ như thế, căn bản là không ai bì được.

“Wow, Tâm Nhan, chồng của cậu cũng giỏi quá đi!” Cố Nhiễm Nhiễm vừa vỗ tay, vừa nháy mắt với Đường Tâm Nhan: “Người đàn ông tài giỏi như vậy, phải giữ kĩ đó, cậu nhìn đi, còn có người đẹp tóc vàng liếc mắt đưa tình với anh ta trên bãi cát nữa kìa!”

Đường Tâm Nhan nhìn theo thì thấy một người đẹp tóc vàng mắt xanh da trắng, mặc bikini gợi cảm, liên tục hôn gió về phía Mặc Trì Úy đang ôm ván trượt đi vào bãi cát, thì sắc mặt của cô liền sa sầm đi trong phút chốc.

“Nhiễm Nhiễm, cậu nói xem tờ đã gặp phải thể loại chồng gì vậy? Từ đến tối cứ ở ngoài tán tỉnh phụ nữ, một cô vừa đi chưa bao lâu thì liền có thêm một cô lại tới, đúng là làm tớ tức chết mà!”

Đường Tâm Nhan không thèm liếc mắt về phía người đàn ông vừa lướt sóng xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phồng lên, rồi giận dữ rời đi.