Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 32: Chủ động ôm cổ hắn




Khuôn mặt đẹp trai không tì vết bỗng dưng phóng to lên ngay trước mắt, làn da trắng mịn còn hơn cả phái nữ, hoàn toàn không thấy lỗ chân lông, ngũ quan cân đối đáng kinh ngạc.

Dù Đường Tâm Nhan đã từng gặp rất nhiều trai xinh gái đẹp từ bé đến giờ nhưng tim cô vẫn phải trật một nhịp.

Nhìn gần mới thấy người đàn ông này tuấn lãnh kinh người, ba trăm sáu mươi độ đều không có góc chết.

Hai người cách nhau rất gần nên cô có thể ngửi thấy mùi hương nam tính nồng đậm đang tỏa ra.

Tầm mắt của Đường Tâm Nhan hướng lên môi mỏng mềm mại của hắn, cô cứng nhắc hỏi: “Anh, anh nhìn thế nào cũng có chút quen mắt, có phải chúng ta có hay không đã gặp nhau ở chổ nào, anh tài xế?”

Mặc Trì Úy không để ý tới cô, hắn lạnh lùng thay cô cài dây an toàn. Nghe thấy tiếng ‘cách’ nhẹ, Đường Tâm Nhan mới hiểu hóa ra hắn tiến lại gần cô là để giúp cô cài dây an toàn.

Thấy hắn chăm chú nhìn thẳng khởi động lại xe, Đường Tâm Nhan có chút lúng túng xấu hổ.

Cô còn tưởng vừa rồi hắn ta muốn sàm sỡ cô chứ?

Tựa lưng vào ghế, Đường Tâm Nhan thấy hắn im lặng không nói gì, hoàn toàn không quan tâm đến cô, cô biết điều không nói thêm gì nữa.

Một lúc sau, đầu vừa choáng váng vừa nặng nề, ở trong xe vừa êm vừa ấm, Đường Tâm Nhan từ từ thiếp đi.

San Hồ Viên là nhà tân hôn do nhà họ Phó mua cho cô và Phó Tư Thần. Sau khi hai người đăng kí kết hôn, Phó Tư Thần rất hiếm khi đến đây, đa phần đều là Đường Tâm Nhan ở nhà một mình.

Nhà họ Phó là gia tộc giàu có nhất nhì An Thành, San Hồ Viên hiển nhiên cũng là một tiểu khu cao cấp của giới nhà giàu.

Mặc Trì Úy lái xe vào tiểu khu, liếc mắt thấy Đường Tâm Nhan đang say ngủ, khuôn mặt không chút biểu cảm gọi cô: “Đường Tâm Nhan.”

Đường Tâm Nhan mơ mơ màng màng đáp: “Ơ, sao anh biết tên tôi?”

Mặc Trì Úy không trả lời, hắn trầm giọng, “Xuống xe.”

Cả người Đường Tâm Nhan mềm nhũn, cô cảm thấy đầu mình như đeo thêm đá, ngay cả mở mắt cũng chẳng có sức, cô mơ hồ líu ríu: “Tôi muốn ngủ, anh đừng ồn nữa…”

Giọng ngọt ngào nhõng nhẽo tựa như sợi lông vũ nhẹ lướt qua tim Mặc Trì Úy, cơ mặt hắn thả lỏng đi ít nhiều, “Sống ở tòa nào? Địa chỉ cụ thể.”

“Nhà 806, tòa số 5.”

Mặc Trì Úy xuống xe, mở cửa bên ghế phụ, cầm lấy túi xách của cô, cúi người nhẹ nhàng người bế cô gái đang ngủ say đến mức trời sập cũng không biết gì ra khỏi xe. Cô nhẹ đến nỗi nằm lọt thỏm trong vòng tay của hắn cũng không cảm thấy thấy nặng.

Ra khỏi xe, gió đêm lành lạnh thổi qua, Đường Tâm Nhan bất giác nép sát vào lồng ngực ấm áp của hắn. Ánh mắt Mặc Trì Úy trở nên sâu xa khi thấy cô vùi đầu vào cổ mình. Bế cô vào thang máy, đi lên tầng 8, hắn lấy chìa khóa ra từ trong túi cô rồi mở cửa.

Bế cô đi vào phòng ngủ, hắn nhìn thấy bức tranh chân dung của cô và Phó Tư Thần thân mật, cơ mặt hắn căng lên, hắn thả cô xuống giường.

Lúc định đứng dậy đi thì bỗng nhiên cô ôm lấy cổ hắn, thân hình to lớn của hắn bao trùm lên vóc dáng bé nhỏ của cô, hai người kề sát nhau, hàng lông mi của cô khẽ run lên kèm theo nét ngượng ngùng yêu kiều.

“Buông tay!”

Đường Tâm Nhan từ từ mở mắt, trong cơn mê man, cô nhìn thấy một khuôn mặt thật đẹp xuất hiện trước mắt cô, cô nhẹ chau mày, “Tôi nhớ ra rồi, anh là cái tên trai bao coi thường tôi lúc ở nhà hàng.”

Nghe tới hai từ ‘trai bao’ đáy mắt Mặc Trì Úy xẹt qua một tia nguy hiểm.