Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 302: Cô và anh như hai người xa lạ




Từ lúc lên xe, Đường Tâm Nhan không hề ngẩng đầu nhìn Mặc Trì Úy. Nhưng trên cùng một chiếc xe, cô có thể cảm nhận rõ ràng mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh. Một mùi hương vừa quen vừa lạ. Mũi cô chua xót, có chất lỏng ấm áp đang tích trong khóe mắt. Cô mím chặt môi, cố nén vẻ mặt bình thường, không để nỗi chua xót trong lòng trào ra.

Mặc Trì Úy nhàn nhã dựa lưng vào ghế, giữa đầu ngón tay cầm điếu thuốc đang hút dở, khi Đường Tâm Nhan lên xe, anh gạt tàn thuốc. Đôi chân của anh rất dài, cho dù có vắt lên nhau, vẫn chiếm gần hết hai dãy ghế ngồi.

Hàng mi dài cong vút của Đường Tâm Nhan cụp xuống, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng, vừa hay nhìn thấy đôi giày da đen bóng của anh, chiếc quần tây thẳng thớm không một vết nhăn. Không khí trong xe im lặng. Cho đến khi giọng nói tao nhã của Mặc Trì Úy vang lên: “Mọi người muốn uống gì?”

Phượng Cừ nhìn thấy rượu vang đỏ, anh ta chỉ tay vào: “Tôi uống cái đó.”

Quý Tịnh: “Tôi uống nước trái cây là được.”

Sau khi hít một hơi thật sâu, Đường Tâm Nhan nhướng mi, cô nhìn người đàn ông mới xa cô có 10 ngày, nhưng cô cảm thấy đã lâu không gặp: “Tôi giống chị Quý”.

Mặc Trì Úy rót rượu vang đỏ cho Phượng cừ, rót nước trái cây cho Quý Tịnh và Đường Tâm Nhan. Đường Tâm Nhan nhận lấy ly nước trái cây từ lòng bàn tay lớn của anh, đầu ngón tay cô vô tình chạm vào lòng bàn tay của anh, cô rút lại như bị điện giật.

Dù cô và anh vẫn chưa đến bước cuối cùng, nhưng họ đã từng tiến đến bên nhau, môi lưỡi dây dưa. Hai người đã từng thân thiết như vậy bây giờ lại trở nên xa lạ đến mức này. Cô nhận lấy ly nước trái cây, các đốt ngón tay dùng sức nắm mà trở nên trắng bệch.

Cô nhấp một ngụm nước trái cây, vị ngọt ngào. Nhưng ngực cô dường như bị xé ra, một vài cảm xúc không thể nói nên lời đang từ từ trào ra theo đường xé đó.

Mặc Trì Úy đưa họ đến một nhà hàng tư nhân trong thành phố. Dưới bóng cây xanh là một ngôi nhà ngói xanh lam dạng tứ hợp viện khá cổ kính. Mặc Trì Úy bao một phòng, anh nghiện thuốc lá, để ba người gọi đồ ăn, còn anh đi ra ngoài hút thuốc.

Sau khi anh rời đi, Đường Tâm Nhan im lặng nãy giờ bỗng nhéo Quý Tịnh: “Anh ấy nói đưa chúng ta đi ăn tối, tại sao chị và Phượng Cừ không từ chối?”

Quý Tịnh ho khan một tiếng: “Anh ấy là chồng cô, hai người có hiểu lầm gì không thể nói rõ ràng sao, mà cứ phải chiến tranh lạnh?”

“Một hai lời không giải thích được, dù sao em và anh ấy không có khả năng nữa rồi.” Có lẽ không bao lâu nữa, anh sẽ chủ động đề nghị ly hôn!

Phượng Cừ nhìn Đường Tâm Nhan đầy thích thú: “Gần đây anh rất thiếu phụ nữ. Nếu một ngày nào đó, Tổng giám đốc Mặc đá em, em có thể sà vào lòng anh đây bất cứ lúc nào…”

Quý Tịnh tái mặt trước lời nói của Phượng Cừ: “Anh đừng gây chuyện nữa có được không?”

Vẻ mặt của Mặc Trì Úy lúc ở cửa phòng thẩm vấn khi nãy vô cùng tồi tệ, có lẽ là vì Tâm Nhan đã từng tiếp xúc với Phượng Cừ.

Phượng Cừ nhướng đôi lông mày xinh đẹp: “Chậc chậc, Quý sư thái, tuy rằng tôi là nghệ sĩ dưới tay cô, nhưng tôi cũng có quyền tự do yêu đương. Đừng có tụng bài kinh đó trước mặt tôi mỗi ngày nữa”.

Phượng Cừ còn chưa nói xong, cánh cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, Quý Tịnh đá chân Phượng Cừ dưới gầm bàn và ra hiệu cho anh ta im lặng.

Cũng không biết anh có nghe thấy lời nói của Phượng Cừ không, nhưng từ sau khi đi vào, vẻ mặt anh vẫn luôn lạnh lùng nghiêm nghị. Để giảm bớt không khí bối rối trong phòng bao, Quý Tịnh đã giải thích cho Mặc Trì Úy nghe lý do Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan phải vào đồn cảnh sát, cuối cùng, cô ấy còn đính kèm một câu then chốt: “Có một chiếc xe máy muốn đâm vào Tâm Nhan, Phượng Cừ vì cứu cô ấy, nên đã chạy tới ôm cô lăn trên mặt đất, Tổng giám đốc Mặc, chuyện này anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.”