Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 20: Người khiến lòng cô nguội lạnh




“Nếu mày muốn ly hôn thì số cổ phần của Phó thị mà mày đang nắm giữ phải thuộc về nhà chúng tao.” Hà Mỹ Quyên mặt đầy tính toán nói.

Đường Tâm Nhan hạ ngón tay đang xoắn tóc xuống, đôi lông mày như tranh vẽ chau lại.

Trước khi Phó lão gia qua đời đã cho cô 10% cổ phần với một điều kiện, cô phải sinh được người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Phó thì cô mới có quyền sử dụng. Nếu Hà Mỹ Quyên không nhắc đến chuyện này, cô suýt nữa cũng quên mất.

Nhìn bà ta nóng lòng muốn cô ly hôn ngay lập tức với Phó Tư Thần, Đường Tâm Nhan chợt hiểu ra tại sao bà ta lại luôn bất mãn với cô rồi. Thì ra là cho rằng cô đã chiếm đoạt cổ phần của nhà họ Phó, Đường Tâm Nhan bật cười: “Mẹ, con cũng có thể chuyển cổ phần sang cho cha mà! Cha có một đứa con riêng, hình như chỉ nhỏ hơn Tư Thần một tuổi thôi nhỉ?”

Hà Mỹ Quyên lập tức xanh mặt, bà ta chỉ tay vào mặt cô, hung hăng nói: “Con tiện nhân này, mày muốn phản bội lại cái nhà này hả? Tối hôm đó mày không về, có phải đã qua lại với cái thằng con hoang đó không?”

Đường Tâm Nhan đã quen với kiểu chửi đổng của người đàn bà chanh chua như Hà Mỹ Quyên rồi, cô cũng không tức giận làm gì, chỉ liếc nhìn hai mẹ con đang muốn ăn tươi nuốt sống cô, “Chẳng trách mấy năm nay cha không chịu về nhà. Mẹ, mẹ càng ngày càng lớn tuổi rồi, được mấy người chịu nổi mẹ nữa chứ.”

Nhìn bộ đồ ướt sũng, cô không muốn phí lời với bọn họ nữa nên xoay người đi vào phòng tắm.

Vừa bước tới cửa phòng tắm, tóc cô bị giật thật mạnh. Bị cảm vốn đã mệt rồi, giờ còn bị người ta bất ngờ giật tóc mạnh như vậy, Đường Tâm Nhan liền ngã xuống đất, trán đập xuống cạnh tường, cơn đau âm ỉ ập tới.

Đường Tâm Nhan nhắm mắt, đứng dậy nhìn thấy vẻ mặt đầy thách thức của Phó Tư Tịnh, cơn giận mà cô kìm nén suốt từ nãy đến giờ từ từ bộc phát, “Cô nhất định phải chọc tức tôi đúng không?”

Phó Tư Tịnh nhướng mày, “Sao nào, lại muốn tát tao à? Đường Tâm Nhan, mày cắm sừng anh tao, mày còn vô lễ với mẹ tao nữa, cái thứ vô liêm sỉ, vô giáo dục!”

Đường Tâm Nhan mím chặt môi, không thèm để ý đến Phó Tư Tịnh, cô đi đến bên giường, cầm điện thoại lên gọi điện. Sau khi đối phương bắt máy, cô lạnh lùng nói: “Xin chào, Quản lý phải không? Tôi là chủ nhà 806 của tòa nhà số 5, phiền anh cho hai bảo vệ tới đây một chuyến…”

Đường Tâm Nhan còn chưa kịp nói xong, cổ tay cầm điện thoại đã bị nắm thật mạnh, mạnh đến nỗi như thể muốn bẻ gãy xương của cô. Đường Tâm Nhan ngước mắt lên nhìn thấy Phó Tư Thần không biết đã đến đây từ lúc nào, nén cơn đau lại, sắc mặt lạnh tanh nói: “Làm gì? Buông tay!”

Phó Tư Thần cũng làm mặt lạnh, hung ác trừng mắt nhìn Đường Tâm Nhan, “Một người là mẹ tôi, một người là em tôi, cô dám kêu bảo vệ đến đuổi họ đi?”

Phó Tư Tịnh nhìn thấy Phó Tư Thần, mắt sáng rực, chạy đến trước mặt anh ta, uất ức kể tội: “Anh, anh xem cô ta đánh mặt em sưng phù như này này, cô ta còn chửi mẹ, không những vậy, cô ta còn thừa nhận đã ngoại tình nữa!”

Phó Tư Thần nhìn khuôn mặt Phó Tư Tịnh sưng tấy, hai mắt cô ta rưng rưng, anh ta nhìn ánh mắt ngày càng sắc của Đường Tâm Nhan, ra lệnh: “Xin lỗi mẹ với Tư Tịnh ngay!”

Nghe tới đây, Đường Tâm Nhan như rơi xuống hố băng, cảm giác lạnh thấu xương.