Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 191: Vừa nhìn đã biết Mặc Trì Úy chính là kiểu người trêu hoa ghẹo nguyệt




Mặc Trì Úy vươn tay, bắt tay với Tiêu Dực. Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị vẫn không có lấy một tia biểu tình dư thừa, anh lạnh giọng mở miệng: “Nhẫn không còn nữa rồi.”

Tiêu Dực nghe vậy, trong con mắt màu lam che giấu nỗi thống khổ, khóe môi câu lên ý cười biếng nhác: “Ý của anh là, không có nhẫn nữa tôi còn nguyện ý phẫu thuật cho mẹ vợ anh nữa không à?”

Mặc Trì Úy nhìn chằm chằm anh ta, cúi đầu ừ một tiếng.

Tiêu Dực nhìn Mặc Trì Úy vừa lạnh lùng cứng rắn vừa ít lời, anh ta nhún nhún vai: “Trên nguyên tắc tôi sẽ không đồng ý, nhưng loại người như anh vì người mình yêu ngay cả chết cũng không sợ, nếu như tôi không đồng ý, anh sẽ không đem tôi trói lại khứ?”

Mặc Trì Úy hơi nhướn mắt: “Anh có thể thử xem!”

Tiêu Dực nâng môi nở nụ cười: “Bây giờ anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi đương nhiên muốn giúp anh, nhưng mà…” Đột nhiên đem khuôn mặt tiến đến trước khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của Mặc Trì Úy, thấy mặt anh không có biểu tình gì, ngay cả mắt cũng không nháy một chút, anh tò mò nói: “Lần trước Phó thiếu vì một người phụ nữ cũng tới tìm tôi, chẳng lẽ anh và Phó thiếu là tình địch? Chẹp, đột nhiên có điểm hiếu kỳ người phụ nữ mà các anh thích có dáng dấp ra sao?”

Mặc Trì Úy mím môi: “Thần y cũng nhiều chuyện vậy à?”

Tiêu Dực cười đến cả mặt yêu nghiệt: “Gặp phải người cảm thấy hứng thú thì nhiều chuyện, kỳ thực, nam nữ tôi đều ăn được đó!”

“Muốn chết?”

Tiêu Dực cười sờ sờ cằm: “Chẹp, cùng với núi băng nói giỡn chẳng thú vị gì cả, yên tâm, tôi đối với anh, với cả bà xã anh đều không có hứng thú.”

Mặc Trì Úy không có hứng thú đùa giỡn với Tiêu Dực, anh lấy điện thoại Tiêu Dực nhanh chóng gọi một cuộc cho Giản Thành, để cậu lái xe tới đón bọn họ quay về An Thành.

Chờ anh nói chuyện điện thoại xong, Tiêu Dực nhắc nhở: “Trên lưng anh bị thương rất nghiêm trọng, tốt nhất là không nên bôn ba đường dài, ở lại bệnh viện này nghỉ ngơi vài ngày.”

“Không cần.” Mặc Trì Úy nhìn về phía bầu trời đêm tăm tối, nghĩ đến Đường Tâm Nhan ở An Thành thì nói một cách thản nhiên: “Mẹ cô ấy giải phẫu, tôi phải ở bên cô ấy.”

Tiêu Dực: “Nếu như vết thương bị nhiễm trùng sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”

Mặc Trì Úy liếc mắt nhìn Tiêu Dực: “Không phải anh được xưng là thần tiên sống à? Có anh ở đây, tôi không chết được.”

Tiêu Dực: “…”

Mẹ nó chứ, bây giờ mình đã trở thành bác sĩ tư nhân của người này rồi à?

An Thành.

Đường Tâm Nhan sau khi trở về vẫn ở bệnh viện chăm sóc mẹ mình.

Cô gọi hai cuộc điện thoại cho Mặc Trì Úy nhưng không có ai nghe. Trừ số điện thoại của anh ra, cô không có số của trợ lý Giản Thành, càng không biết công ty anh ở nơi nào, nếu anh không liên lạc với cô, cô cũng không biết phải đi đâu tìm anh.

Cái cảm giác vừa không mảy may biết gì vừa sốt ruột lo lắng này khiến cô cảm thấy mình như đang ngồi trên bàn chông.

Diệp Nhiễm sau khi biết được mẹ Đường Tâm Nhan phải làm giải phẫu gấp, hai ngày này cũng đến bệnh viện với cô, thấy tâm trạng Đường Tâm Nhan không yên, cô ta thận trọng hỏi: “Tâm Nhan, bác sĩ James khó mời như vậy sao? Cho dù có Phó thiếu đứng ra mà anh ta cũng không chịu tới?”

Đường Tâm Nhan còn chưa kịp nói cái gì, Diệp Nhiễm lại hỏi: “Tớ cảm thấy Phó thiếu còn có cảm tình đối với cậu, mấy ngày nay anh ta vẫn luôn sang đây hỏi thăm sức khỏe dì…”

Lực chú ý của Đường Tâm Nhan đều đặt ở người mẹ trên giường bệnh, không chú ý tới ánh mắt thăm dò của Diệp Nhiễm, cô nhàn nhạt trả lời: “Tớ và Phó Tư Thần đời này không khả năng nữa, bây giờ tớ là vợ Mặc Trì Úy, bất kể là thân thể hay là trái tim, tớ cũng phải trung thành với anh ấy.”

Nghe được Đường Tâm Nhan nói vậy, Diệp Nhiễm vẻ mặt kinh ngạc: “Cậu thích anh Mặc sao? Tâm Nhan, không phải cậu nói anh ấy từng có người phụ nữ trong lòng rồi hả?”

Nhìn tâm tình Diệp Nhiễm hơi lộ ra vẻ kích động, chân mày tinh xảo như vẽ của Đường Tâm Nhan hơi nhíu.

Diệp Nhiễm ý thức được bản thân hơi thất thố, sợ khiến cho Đường Tâm Nhan hoài nghi và phản cảm, vội vã cầm tay cô giải thích: “Là bạn thân tốt của cậu, tớ chỉ sợ cậu bị tổn thương thêm lần nữa, dù sao vừa nhìn đã thấy anh Mặc chính là kiểu người trêu hoa ghẹo nguyệt.”