Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 18: Giữa cô và anh ta, không thể quay lại được nữa




Mưa ngày càng lớn, một cơn gió lạnh thổi tới, Đường Tâm Nhan chợt rùng mình.

Thân hình mềm yếu của cô càng hiện rõ sự mỏng manh trong trời mưa gió.

Không rút được gót giày, vừa định ngồi xuống kiểm tra, một chiếc Bentley đen dừng lại ngay đó. Một người đàn ông cao lớn bước xuống xe, tay cầm theo ô đi về phía trước cô, hắn đưa ô cho cô rồi nói: “Cầm lấy, tôi giúp em.”

Đường Tâm Nhan ngạc nhiên, còn chưa kịp từ chối, hắn đã cúi xuống, bàn tay to lớn nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô. Khoảnh khắc hơi ấm từ lòng bàn tay hắn chạm vào da thịt cô, Đường Tâm Nhan giật bắn mình.

Đôi mắt đen của Mặc Trì Úy liếc cô một cái, “Đứng yên!”, giọng nói trầm thấp lạnh lùng ra lệnh.

Đường Tâm Nhan cúi đầu nhìn hắn, một tay hắn cầm cổ chân cô, tay còn lại nhấc chiếc gót giày ra, tâm trí tập trung cao độ, đường nét khuôn mặt hoàn hảo, vai áo vest của hắn bị mưa thấm ướt, cô âm thầm dịch chiếc ô tới để che cho hắn.

Sau mấy giây, hắn đã nhấc được chiếc gót giày ra khỏi khe hở. Đường Tâm Nhan đứng vững, đồng thời trả lại chiếc ô: “Cảm ơn.”

Mặc Trì Úy không nhận, hắn đứng dậy, dán ánh mắt vào cô gái có thân hình mỏng manh, nhỏ bé đứng trước mặt, trầm giọng nói: “Đi đâu tôi đưa em đi.”

Đường Tâm Nhan chỉ về trạm xe buýt cách đó không xa, lắc đầu: “Người tôi ướt hết cả rồi, tôi không muốn làm bẩn xe của anh.”

Nếu cô không nhầm thì giá chiếc xe của hắn phải lên đến hàng chục triệu tệ! Mặc Trì Úy mím nhẹ môi, không nói gì thêm, hắn xoay người đi dưới mưa trở lại xe Bentley.

Đến lúc xe đi khỏi, Đường Tâm Nhan mới phát giác mình vẫn còn cầm ô của anh trong tay. Về đến San Hồ Viên, Đường Tâm Nhan tắm xong, mệt mỏi rã rời nằm xuống giường. Cô co người, hai tay ôm vòng lấy nhau, trông như một đứa trẻ vừa cô đơn vừa bất lực.

Nghĩ đến Phó Tư Thần, cảm giác ngột ngạt cuộn trào lên như cơn thủy triều. Cô từng nghĩ, dù những gã đàn ông khác có xấu xa và tệ bạc đến đâu đi nữa, Phó Tư Thần cũng sẽ không phụ lòng cô.

Từ bé đến giờ, chỉ có mỗi anh ta ở bên cạnh cô, dù từng tham gia đóng hai bộ phim, nhưng cô luôn giữ mình chỉ vì giữ lại chiếc màng đó cho anh ta. Cô là mẫu phụ nữ bảo thủ, lúc trước kiên quyết không vượt quá giới hạn chính vì muốn đợi cho đến đêm tân hôn.

Nhưng cô đợi được cái gì? Thứ chờ đợi cô lại là một cái bẫy, sự phản bội, vô liêm sỉ, tổn thương anh ta dành cho cô. Anh ta đã ở bên cô từ lúc cô còn bi bô tập nói, đã trở thành một phần máu thịt của cô từ rất lâu rồi.

Trước tối ngày hôm qua, cô đã tin tưởng anh ta biết nhường nào, dựa dẫm vào anh ta, vì anh ta mà quyết định rời khỏi giới giải trí chỉ vì anh ta muốn thế, vì anh ta mà nịnh nọt mẹ chồng và cô em chồng luôn gây khó dễ với cô.

Cô biết cô có nhiều tật xấu, cứng đầu cứng cổ, thích hơn thua, lại không biết làm nũng để vừa lòng anh, cũng không muốn giải thích nhiều về những tin đồn không hay ở bên ngoài về cô. Cô cho rằng anh ta hiểu mình, là người tin tưởng mình nhất. Cô đã quá tự tin rồi!

Lắc lắc đầu, Đường Tâm Nhan không muốn nghĩ về Phó Tư Thần nữa. Xảy ra chuyện tối hôm qua, cô và anh ta chẳng thể quay lại được nữa rồi. Cô sẽ cố gắng bảo vệ trái tim mình, cố gắng vứt bỏ tình cảm dành cho anh ta!

Xoay người lại, Đường Tâm Nhan nhắm mắt muốn ngủ, bỗng một khuôn mặt tuấn tú hoàn hảo hiện lên trong tâm trí cô. Đôi mày rậm, mắt đen sâu hút, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng đẹp… Lúc hắn cúi người xuống giúp cô rút gót giày, những đường nét cơ bắp ở cánh tay và bả vai thể hiện rõ vẻ nam tính, tất cả đều hoàn hảo vô cùng.