Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 145: Cô nghĩ rằng anh ấy sẽ thật lòng yêu cô?




Sau khi ăn no, Đường Tâm Nhan vào toilet dặm lại lớp trang điểm.

Một lúc sau, tiếng giày cao gót thanh thúy từ bên ngoài truyền đến.

Đường Tâm Nhan không quan tâm cho đến khi giọng nói mềm giòn dễ vỡ của Diệp Vi Nhã vang lên: “Đừng tưởng rằng anh Mặc cưới cô vì anh ấy yêu cô nhiều bao nhiêu nhé!”

Đường Tâm Nhan liếc nhìn Diệp Vi Nhã qua gương, cũng không bỏ lỡ sự thù địch và sắc bén trong mắt cô ta.

Đường Tâm Nhan không muốn cãi nhau vô ích với cô ta, vì thế bỏ qua sự thù địch của cô ta, cô tiếp tục bình tĩnh dặm lại lớp trang điểm.

“Úi chà.” Diệp Vi Nhã cười giễu cợt: “Anh Mặc đưa cô tới chỗ An Nhã trang điểm phải không? An Nhã là bạn thân của tôi, cũng là thợ trang điểm chị Mạnh thích nhất.”

Tay cầm thỏi son của Đường Tâm Nhan hơi run lên.

Hóa ra người bạn thân nhiều năm thích Mặc Trì Úy mà An Nhã lại chính là Diệp Vi Nhã!

Chờ một chút, chị Mạnh nào?

Là bạn gái của Mặc Trì Úy?

Nhấp nhấp môi dưới, Đường Tâm Nhan cất thỏi son đi, nhìn dáng vẻ hung hăng vênh váo của Diệp Phi Nhã, khóe môi cô nở nụ cười châm chọc: “Cô Diệp, cô nói với tôi những điều này có ý gì? Mặc Trì Úy có thích cô hay không là chuyện của anh ấy, cô không cam lòng có thể đi tìm anh ấy, cô chạy tới đây huênh hoang với tôi để làm gì?”

Nghe những lời lẽ sắc bén, khác hẳn với Đường Tâm Nhan trong suy nghĩ của cô ta khiến Diệp Vi Nhã nhíu mày.

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô. Dù anh ấy có cưới cô cũng vì người phụ nữ anh ấy yêu nhất đã rời xa anh, anh ấy cảm thấy kết hôn với ai cũng không quan trọng chứ hoàn toàn không phải vì yêu cô!”

Trái tim Đường Tâm Nhan nhanh chóng thắt lại.

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn Diệp Vi Nhã đang chờ cô biểu lộ vẻ đau lòng hoặc tức giận, cô nói với ánh mắt lạnh lùng: “Nếu quả thật như những gì cô nói, sao anh ấy không kết hôn với cô? Người mù cũng nhìn ra được cô thích anh, anh ấy thông minh như vậy sao lại không nhìn ra?”

Diệp Vi Nhã hừ lạnh đáp: “Vì tôi khác với mẫu người anh ấy yêu!”

Thân thể của Đường Tâm Nhan hơi run lên.

Diệp Vi Nhã lấy điện thoại và mở ra một tấm hình: “Cô thấy chưa? Anh ấy luôn giữ tấm ảnh này bên người, tôi lén chụp được đấy!”

Đường Tâm Nhan nhìn thoáng qua tấm ảnh, người con gái trong hình quyến rũ như hoa, giống như một đóa hoa hồng đỏ đang nở rộ, từng nét trên mặt đều xinh đẹp đến mức khiến người ta cảm thán.

Đường Tâm Nhan cảm thấy cô và người phụ nữ trong ảnh không giống nhau, nói chính xác ra thì cô không đẹp bằng.

Nếu có chỗ nào tương tự thì đều có đôi mắt long lanh tỏa sáng, kiều diễm khiến người ta không thể dời mắt.

“Cô nhìn kỹ hai chữ ở góc dưới bên phải tấm ảnh xem!”

Diệp Vi Nhã phóng to tấm ảnh lên, Đường Tâm Nhan thấy rõ hai chữ: Cảnh Sâm.

Thu hồi tầm mắt, Đường Tâm Nhan nhìn vẻ mặt trong gương của mình đã có chút biến hóa, cô nở nụ cười, nhưng đáy mắt không nhuốm ý cười: “Cô Diệp ơi, cô tùy tiện cầm một tấm ảnh của ai đó có sẵn chữ ký giả đến đây hòng chia rẻ tôi với Mặc Trì Úy, cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô sao?”

Diệp Vi Nhã nhíu mày, giọng nói từ tốn nhưng đầy khẳng định: “Chẳng phải cô đã tin rồi sao? Nếu tôi nhớ không nhầm, tấm ảnh này là bảo bối của anh Mặc, anh ấy đi đâu cũng mang theo nó. Nếu cô thật sự là vợ của anh Mặc, cô có thể nhân lúc anh ấy không để ý mà xem thử bản gốc. Hơn nữa, nét chữ của anh Mặc không phải ai cũng bắt chước được, nếu cô hiểu anh ấy, cô sẽ nhận ra đây có phải là chữ ký của anh ấy hay không.” Nói xong, cô ta cất điện thoại vào và nghênh ngang bỏ đi.

Chỉ còn một mình Đường Tâm Nhan đứng trong toilet, hai tay cô chống trên bàn đá cẩm thạch, vành mắt đỏ bừng, nhìn người phụ nữ chực khóc trong gương.

Cô ngẩng đầu lên và cố nén nước mắt.

Cô không yêu Mặc Trì Úy, tại sao phải cảm thấy đau lòng? Tại sao lại thấy mất mát? Tại sao lại thấy khó chịu?

Anh không chuyện gì tổn thương cô!

Là cô không biết tự lượng sức mình, chỉ vì vài câu nói của anh thì đầu óc cô đã choáng váng như lọt vào sương mù rồi!

Khuyết điểm lớn nhất của cô chính là quên mất nỗi đau khi vết sẹo đã lành.

Cô mới ly hôn với Phó Tư Thần chưa được mấy ngày, đã nảy sinh tình cảm với Mặc Trì Úy nhanh như vậy

May mắn thay, Diệp Vi Nhã đã cảnh tỉnh cô.

Làm người phải tự hiểu rõ chính mình, cô là người phụ nữ đã có một đời chồng, cô có tư cách gì để trở thành vợ anh?

Dùng đầu ngón chân cũng đoán được, anh cưới cô chắc chắn là có nguyên nhân.

Cô nhắm hai mắt lại, cố kìm nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, cô vội vàng lau đi, sau đó cắn chặt môi, cô tự nhủ với mình về sau phải kiểm soát trái tim mình thật tốt!