Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 134: Người phụ nữ của anh (3)




Đường Tâm Nhan biết Giang Na Nhi có tính hiếu thắng, cô híp mắt, nở một nụ cười khiêu khích: “Cô Nhi, không phải từ trước đến giờ cô rất xem thường tôi sao? Thấy không, bây giờ tôi có thể tùy tiện bỏ ra một triệu mua một cái váy.”

Giang Na Nhi nhìn Đường Tâm Nhan không nháy mắt bỏ ra ba lăm triệu mua một cái váy, cô vừa khiếp sợ vừa cảm thấy không phục. Chẳng lẽ lần này Đường Tâm Nhan đã tìm được một tên kim chủ giàu có sao?

Không được, kim chủ của cô có nhiều tiền hơn nữa thì ở trước mặt người khác cô ta không thể mất mặt được.

“Cô nói một triệu phải không? Được tôi ra giá hai triệu! Giaaps mười lần!”

Thấy Đường Tâm Nhan cau mày, vẻ mặt không mua nổi nên rất bực bội, trong lòng Giang Na Nhi rất thoải mái!

Cô muốn so với tôi sao, chỉ cần tôi ra tay là có thể đánh bay cô!

Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh mặt đầy vui vẻ, một cái lễ phục hai trăm ngàn ngay lập tức trở thành hai triệu, thật sự quá thần kỳ!

Mục đích của Đường Tâm Nha đã đạt được, cô biết tình trạng kinh tế của Giang na Nhi mặc dù cô ta ở trong giới cũng có chút danh tiếng, nhưng cũng không phải một ngôi sao sáng, một năm kiếm được ba triệu tệ đã là rất tốt.

Bởi vì mặt mũi mà tốn số tiền một năm để mua một bộ lễ phục, chắc răng cũng chỉ có cô ta làm được.

Hơn nữa, màu sắc cảu bộ lễ phục này, căn bản không hợp với màu ra và khí chất của cô ta, đường cong hông yêu cầu tương đối cao, mà Giang Na Nhi phải giám thêm bảy tám cân nữa mới có thể mặc lên được!

Được rồi, vì cô có hứng thú với thiết kế thời trang nên mới có thể có cái nhìn chính xác và độc đáo như vậy.

Đợi đến lúc Giang Na Nhi cào thẻ, thử lễ phục, mới phát hiện cô ta đã rơi vào bẫy của Đường Tâm NHAN.

Cô ta muốn đổi ý cũng đã không kíp rồi.

Đường Tâm Nhan đã không còn ở đây, Giagn Na Nhi xách lễ phục dduoir theo.

Đường Tâm Nhan đi vào nhà vệ sinh, cô đi đến mấy của hàng khác ở trung tâm thương mại vòng vo vài vòng, nhưng vừa mới đến cửa thang máy, liền thấy các nhân viên bán hàng cao cấp và quản lý đứng ở cửa ra vào cửa hàng.

Giang Na Nhi đuổi theo kéo lấy tay Đường Tâm Nhan, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo tức đến mức vặn vẹo: “Đường Tâm Nhan, cô cố ý hãm hại tôi phải không?”

Đường Tâm Nhan cười cười: “Tại sao tôi phải hại cô chứ? Cô nói chuyện lễ phục sao? Đây chính là do cô bỏ ra hai triệu để mua, cũng không phải tôi ép cô.”

“Nếu không phải cô cố ý nâng cao giá kích thích tôi, làm so tôi có thể mua được?” Giang Na Nhi nghĩ đến số tiền mình cực khổ kiếm được đổi lấy một bộ lễ phục không vừa, vì là bản giới hạn nên cũng không thể đổi được, cô ta tức giận đến đỏ mắt, hận không thể lột da Đương Tâm Nha: “Trong thẻ của cô căn bản không có tiền, đừng nói là một trieuj, cho dù là hai trăm ngàn cô cũng không có đúng không!”

“Đúng vậy. tôi không có, cho nên tôi mới không mua!” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng cười.

Giang Na Nhi nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến hai triệu của mình cứ như bát nước hất đi, cô ta tức giận không chịu được: “Đường Tâm Nha, cô nghèo thì nghèo đi, còn muốn để người khác nghèo cùng cô. Tiền tôi kiếm được ít nhất là sạch sẽ, không giống cô, tiền từ kim chủ, vị kim chỉ cô tìm được ở Hong Kong nhất định là một lão già đúng không!

Cô không cảm thấy chán ghét sao? Vì tiền, cô thật đúng là cái gì cũng có thể làm được, khó trách Vũ Nhu coi thường cô, nếu tôi có em gái như vậy, tôi cũng sợ bẩn…”

Đương nhiên Đường Tâm Nhan biết Giang Na Nhi vì mất số tiền một năm kiếm được nên mới tức giận, nói như vậy, nhưng cô cũng không phải bánh bao mền, sẽ không nhẫn nhịn, cô vừa muốn nói gì đó thì ánh mắt bỗng thấy một người đàn ông mặc âu phục đi giày da từ trong thang máy đi đến.

Mọi người vây kín người kia, đây chính là ‘lão già’ trong miệng Giang Na Nhi.