Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 122: Sự dịu dàng của anh




Ý anh muốn nói, nếu anh muốn cưỡng ép cô thì dù cô ở đâu, kết quả cũng chỉ có một. Đường Tâm Nhan cắn môi, lười tranh cãi thêm. Anh ta nói đúng, nếu anh ta muốn làm gì, dù cô có ở đâu đi chăng nữa cũng không phải đối thủ của anh ta. Quẹt thẻ phòng, anh bế cô đến ghế sofa. Khi anh đứng thẳng dậy chỉ hờ hững nói: “Ngồi yên đây”. Nhìn thân hình cao lớn của anh đi vào căn phòng ngủ khác, cô buồn bực bĩu môi. Anh ta bình thường hẳn đã quen ra lệnh rồi nên giờ mới dùng giọng điệu như vậy ra lệnh cho cô, thế nhưng cô cũng cảm thấy bất lực trước lời ra lệnh đó. Cảm giác này thật sự rất khó chịu!

Một lát sau, Mặc Trì Úy xách một hộp đựng thuốc y tế nhỏ đi ra. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đặt bàn chân bị trẹo của cô lên đùi mình. Cổ chân nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay to, ấm áp của anh, tim cô bất chợt lỡ nhịp. Cô vô thức định rụt chân nhưng anh đã mạnh mẽ kéo lại, “Đừng nhúc nhích!”. Lòng bàn tay của anh nắm lấy bàn chân trắng ngần của cô, anh cúi nhìn cổ chân đang bị bong gân ấy. Hơi ấm ở đầu ngón tay anh như thể xuyên qua được da thịt, dồn dập truyền thẳng đến tim của cô. Luồng khí nóng bất thường, cơn tê dại bất thường và sự thân mật bất thường này khiến hai tai cô đỏ rực, tim đập thật nhanh.

– Cũng không đau lắm đâu, nghỉ ngơi một hai bữa là được rồi.

Anh liếc cô một cái:

– Đừng nói gì hết.

Đường Tâm Nhan:

– …

Tuy trong lòng không vui nhưng cô bỏ qua, không đôi co thêm làm gì. Con người anh gia trưởng, độc tài quen rồi, cô càng không nghe lời, càng sợ anh sẽ không buông tha cho cô. Với lại, anh còn xoa bóp chân cho cô, coi như cũng có ý tốt. Chỉ là kiểu thân mật thế này khiến cô hơi khó chịu và ngại ngùng.

Anh nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của cô, ngón tay thon dài của anh ấn vào nơi sưng tấy. Cũng may xương cốt không ảnh hưởng gì. Anh lấy ra một lọ rượu thuốc rồi đổ một ít vào lòng bàn tay, cẩn thận xoa bóp cho cô. Thật ra anh làm có hơi đau, nhưng so với đau thì nhiệt độ trong lòng bàn tay của anh mới là thứ khiến cô thấy khó xử. Cô chớp mắt nhìn dáng vẻ cúi đầu của anh, thật ra cô không nhìn rõ ánh mắt của anh, chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi còn dày rậm hơn con gái, chiếc mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng đang mím chặt của anh mà thôi. Cô bất chợt thấy mũi mình cay cay. Gần như đã rất lâu rồi chưa từng có ai quan tâm cô đến thế, kể từ sau khi bố cô qua đời, bình thường bị thương sẽ đều tự mình lo liệu, hoặc đợi vết thương tự lành, không hề có ai giúp đỡ cô một cách nghiêm túc cả. Còn người đàn ông ở trước mặt cô đây, dáng vẻ hiện tại của anh chính là vừa tập trung vừa cẩn thận, thật khiến người ta cảm động vô cùng.

Mặc Trì Úy cảm nhận được ánh mắt của Đường Tâm Nhan, anh ngước mắt nhìn. Thấy đôi mắt cô hơi rưng rưng, anh khẽ chau mày, “Đau lắm ư?”. Đường Tâm Nhan nhận ra vẻ thất thần của mình, cô vội vàng lắc đầu, “Không có…”, không muốn để anh nhìn ra nội tâm yếu đuối của mình, cô liền nhếch môi cười, “Tay nghề của anh cũng điêu luyện lắm, chắc hẳn trước đây cũng hay dùng cách này để dỗ dành con gái người ta rồi nhỉ!”. Nghe thấy cô nói vậy, dường như Mặc Trì Úy nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt trở nên tối sầm. Ngay khi Đường Tâm Nhan nghĩ rằng anh sẽ không trả lời cô, anh trầm giọng đáp, “Cứ cho là vậy đi.”. Đường Tâm Nhan chỉ “ừ” một tiếng, không biết có phải cô nhìn nhầm không, nhưng tâm trạng của anh có vẻ như trùng xuống rất nhiều, có thể là do nghĩ đến cô gái anh từng yêu sâu đậm nhỉ!

– Nhất định anh đã từng yêu cô ấy rất nhiều.

Mặc Trì Úy mím chặt môi, lần này anh không đáp lại lời cô.