Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
(Vì đã XO rồi nên mình sẽ để anh em nhé, trong bản convert Tô Đậu khi xưng nhị thúc khi xưng ngươi nên mình sẽ dịch theo ngữ cảnh, có thể khi gọi anh khi gọi chú nhé)
Vì đi quá vội nên trên người Khang Vũ Ninh cũng không nhiều tiền, mấy tháng nay đều bôn ba tìm việc ở bên ngoài, nhưng có một vấn đề, khi những ông chủ đó thấy cô vác theo cái bụng, đều nói cô không thích hợp làm việc, có mấy lần đã nghĩ tới chuyện trở về tìm Tô Thần Tôn, nói cho anh biết chuyện đứa bé, nhưng lần nào cũng đến cuối cùng lại không đi, khiến cuộc sống bây giờ rất túng thiếu. lê quý đôn
Trong không gian vẻn vẹn vài chục mét vuông bầu không khí khiến người ta hít thở không thông, Thi Vân Hân cầm mấy tờ tạp chí xem một lần, lên tiếng chậc chậc, giọng cô vang lên giữa ba người im lặng: “Hàng ngày chịu đau đớn, chịu đựng giày vò nhìn anh ta thay phụ nữ như thay áo xuất hiện trước mặt mọi người?” Những lời này hỏi rất đúng trọng tâm, đồng thời hỏi thẳng vào trong đáy lòng Khang Vũ Ninh.
“Đừng nói với em chị không quan tâm, không việc gì?” Nếu như Khang Vũ Ninh dám nói, Tô Đậu nhất định sẽ không quan tâm cô nữa.
Nói không được, không nói cũng không được, vào lúc này nói cái gì cũng sai, Khang Vũ Ninh lựa chọn trốn tránh, Thi Vân Hân khẽ thở dài, rút điện thoại gọi sang một dãy số, “Chú Đường, chú biết lộ trình hôm nay của Tô Thần Tôn không?” Sau khi gọi thông Thi Vân Hân liền hỏi ngay, quả quyết mau lẹ!
Khang Vũ Ninh muốn mở miệng ngăn cản nhưng lại muốn biết tác dụng khi Thi Vân Hân hỏi lộ trình của Tô Thần Tôn, sau khi Thi Vân Hân cúp máy, nói với Tô Đậu: “Đi, đi phá!”
“Đi phá gì?” Những lời này của Tô Đậu chính là tiếng lòng của Khang Vũ Ninh.
“Tô Thần Tôn và người đẹp cùng đi ăn tối, bây giờ chạy tới vẫn còn kịp!”
Tô Đậu nhìn Khang Vũ Ninh, sau đó bị động để Thi Vân Hân lôi ra cửa, gọi một chiếc taxi đi tới khách sạn Đài Sơn. Sau khi thanh toán tiền xe hai người xông thẳng vào đại sảnh, quản lý khách sạn lập tức chào đón, Thi Vân Hân hung hăng nói: “Tìm người!” Quản lý sờ mũi rời đi, không có người ngăn cản, đường đi không bị trở ngại.
Nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng Thi Vân Hân tìm được bàn hai người Tô Thần Tôn ngồi bên cửa sổ, lôi kéo Tô Đậu trốn qua bên cạnh, thì thầm nói: “Ai đuổi người phụ nữ đó đi?”
“Tớ không làm được!” Tô Đậu quả quyết từ chối, muốn cô phá hỏng cơ hội hẹn hò của của anh họ, cô không có can đảm này, “Cậu đi đi!”
“Cậu đây là đẩy tớ vào hố lửa!”
“Hì hì!”
Tô Đậu cười ngây ngô, vạn bất đắc dĩ, Thi Vân Hân cố gắng, lên nào!
“Đồ tiện nhân kia, quyến rũ chồng tôi!” Bốp! Tiến chửi kèm theo là một tiếng bạt tai vang vọng cả nhà hàng, khiến khách khứa liếc mắt nhìn, vợ cả đụng tiểu tam, tiết mục này nhiều vô kể, đối với một số người không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, nhưng đối với một số người mà nói thì vẫn mới lạ tò mò, tò mò nhất là tiểu tam sẽ phản kháng với vợ cả ra sao, là nén giận hay là vung một cái tát trả lại như thế.
“Cô!” Người phụ nữ bị tát đầu choáng mắt hoa, Tô Thần Tôn lập tức đi tới đỡ thân hình cô gái đứng vững, người đàn ông lựa chọn đã làm cô gái chiến thắng, khách khứa thấy vậy lại xì xào bàn tán một hồi, có chế giễu, nhiều nhất là châm chọc với sự lựa chọn của người đàn ông kia!
“Chị dâu họ!” Khang Vũ Ninh cố nén nước mắt, xoay người rời đi, Tô Đậu tinh mắt thấy được cô, tiếng gọi vừa dứt lập tức khiến trận gió bão khác tới, Tô Thần Tôn dìu cô gái rõ ràng run người, thong thả xoay người, nhìn thấy người phụ nữ cách đó không xa, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào bụng nhô ra của cô….
Vì thân thể mang thai nên trở nên đẫy đà, Khang Vũ Ninh cảm nhận cái nhìn chăm chú nóng rực của Tô Thần Tôn lên bụng cô cho nên lập tức xoay người chạy ra bên ngoài. Tô Thần Tô nào để cô dễ dàng thực hiện được, lập tức chạy đuổi theo, hai người Thi Vân Hân và Tô Đậu trao nhau ánh mắt, rồi cùng nhau chạy trốn.
“Khang Vũ Ninh, em chạy nữa, đứa bé lập tức biến mất!” Đứa bé vĩnh viễn là xương sườn mềm của Khang Vũ Ninh, vừa nghe tới hai chữ biến mất, khang Vũ Ninh không dám chạy nữa, nhưng những giọt nước mắt cố nén đã lâu cuối cùng rớt xuống.
Thi Vân Hân và Tô Đậu đuổi tới thì thấy Khang Vũ Ninh bị anh họ ép kéo lên xe, sau đó phát triển thế nào, hình như là vậy: Vì đứa bé, chị dâu họ lần nữa trở lại bên cạnh anh họ, anh họ thay đổi về công tử nhã nhặn, bên người không còn chuyện xấu. Các tạp chí lớn đều đưa hình anh và chị dâu họ đi tới khoa phụ sản kiểm tra, còn chuyện kết hôn, hình như hai người đã bí mật lấy giấy chứng nhận kết hôn. Điều duy nhất khiến Tô Đậu không hài lòng chính là chị dâu họ vẫn dùng thân phận tình nhân tồn tại, Khang Vũ Ninh trả lời không vấn đề gì, có thể cho đứa bé một gia đình hoàn mỹ, cô không quan tâm tới danh phận!
Giải quyết chuyện tình cảm của anh họ chị dâu họ xong, trong lòng Tô Đậu cũng thấy nhẹ nhõm, những ngày tiếp theo chính là phải thi giữa kỳ, qua không bao lâu nữa chính là kỳ thi cuối kỳ, sau đó là đón hai tháng nghỉ hè dài lê thê buồn chán. Chú hai Thi nói thi giữa kỳ, cuối kỳ, nếu có thể được lọt vào trong tốp 50 người đứng đầu thì sẽ mang cô tới Hawai nghỉ hè, sau đó sẽ bay tới Newyork. Nghe hành trình khiến người ta động lòng, đương nhiên Tô Đậu nhảy cẫng lên, giống như khởi động motor, hàng đêm dưới sự quản lý của chú hai Thi, cố gắng luyện tập.
Có đôi khi gặp phải đề bài không giải được, sau đó xin chú hai Thi chỉ giáo, nghe giọng nói từ tính hùng hồn có lực, Tô Đậu không tự chủ bị phân tán sự chú ý, trong đầu cô sẽ xuất hiện một ý nghĩ, từ sau buổi trưa đó, dường như chú hai chưa hề ôm cô, người khác thường nói: Vì không chiếm được cho nên mới rất muốn, bây giờ nếm thử qua rồi, có phải là chán ghét cô không?
Nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt Tô Đậu hơi hồng, lỗ mũi chua xót, trong lòng thầm mắng, Thi Cảng Bác giảng bài tập xong, đưa ngón tay gõ lên đầu Tô Đậu một cái: “Anh giảng bài, em nghe hiểu không?”
“………” Vẻ mặt Tô Đậu đau khổ, hai ngón tay đâm vào nhau, bộ dạng rất đáng thương.
“Em nói muốn anh bắt em phải làm thế nào đây hả cô bé kia?” Chú hai Thi thả sách giáo khoa xuống, kéo cô từ sàn nhà đứng dậy, kẹp giữa hai chân mình, cằm vuốt ve đỉnh đầu Tô Đậu.
Tô Đậu chôn trong ngực chú hai Thi, ngón tay vẽ một vòng tròn, vô tình hay cố ý bắt đầu tiến hành quyến rũ, đụng vào cô bé này, Thi Cảng Bác hoàn toàn không kiềm chế được! Anh bắt lấy bàn tay bé nhỏ, sợ cô bé này quyến rũ thành công, vội vàng đưa ngón tay lên môi vuốt ve gặm cắn.
Hu hu… Người ta còn không sợ mất mặt xấu hổ quyến rũ anh, sao chú hai không có chút phản ứng nào? Tô Đậu không thể hiểu, trong lòng lo sợ, cắn cắn môi dưới, đưa bàn tay nhàn rỗi kia hướng về phía người đàn ông, cách quần áo sờ sờ.
“Cô bé, em làm gì vậy?” Thi Cảng Bác hết sức cố gắng kiềm chế dục vọng sống lại, cắn môi lạnh giọng hỏi.
“Cái kia… Rất lâu rồi chú không chạm vào người ta!” Giống như không để ý, Tô Đậu cả gan nén giận nói. Hu hu… Bộ dạng này của cô chẳng những là một oán phụ (Người phụ nữ oán hận), mà còn là oán phụ chưa thỏa mãn dục vọng nữa chứ. “Chú không chạm vào người ta, có phải có phụ nữ bên ngoài không?”
Cái tội danh không có này thật sự rất oan uổng, hàng ngày đều ở trong trường học, anh nào có thời gian tìm phụ nữ? Nếu muốn tìm, cũng phải tìm cô bé là cô đây mới được.
“Không có, anh chỉ có em!”
“Thật không?”
“Thật!” Còn thật hơn cả ngọc trai!
“Vậy tại sao anh không chạm vào người ta?” Chủ đề lại trở lại lúc đầu, Thi Cảng Bác lặng lẽ thở dài, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như trái cà chua, dùng thái độ vô cùng nghiêm túc nói: “Chú hai muốn chạm vào em muốn đến đau nhức.”
“Vậy anh… Vậy anh…” Mặt đối mặt, lúc nhìn nhau, đầu lưỡi Tô Đậu như bị chó con gặm, lắp ba lắp bắp.
Thi Cảng Bác đặt Tô Đậu lên ghế sofa, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng nõn như tuyết, khẽ hôn nhẹ lên làn môi mềm kia, rồi tới chỗ xương quai xanh, lưu luyến quên đường về. Dấu hôn sâu cạn màu hồng không đều nhau, nằm trên làn da phần cổ trắng nõn đúng là mê người, thoạt nhìn hấp dẫn phong tình.
Ngón tay lả lơi cởi cúc áo ngủ ra, lộ áo ngực bên trong, con ngươi Tô Đậu mờ mịt, chịu đựng ham muốn mãnh liệt bên trong người kéo tới, miệng thở hắt ra, hai tay không biết đặt vào đâu. Thi Cảng Bác nhìn ra Tô Đậu vì tình dục mà tâm tư bối rối, kề khuôn mặt muôn vàn gợi cảm sát bên, rồi bế cô lên. Vẻ mặt Tô Đậu mờ mịt, thoải mái vừa rồi sao thoáng cái biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu? Chú hai không tiếp tục sao? Tô Đậu mở to đôi mắt oán trách chú hai Thi khó chịu không kém.
“Nếu em giải đúng mấy đề này, chờ lát nữa về phòng anh sẽ thỏa mãn em!” Hít vài hơi, đè nén tình dục đang cuồn cuộn, Thi Cảng Bác nghiêm mặt, nói.
“Hu hu…. Đừng nên bắt nạt người khác như vậy chứ!” Bị khơi lên ham muốn làm Tô Đậu khó có thể ngồi yên, trọn vẹn ba đề giải trong vòng gần hai giờ. Đương nhiên trong lúc giải đề bàn tay có động tay động chân chấm mút, có lý do gì không lãng phí thời gian dài như vậy chứ, Tô Đậu ngồi trên sàn nhà dễ dàng cảm nhận giữa hai chân ướt át, dính vào đùi hết sức khó chịu.
Thi Cảng Bác xem lại ba phần bài tập, sau đó cũng không gây khó dễ cho Tô Đậu, ôm lấy cô đi về phòng ngủ, giải quyết vấn đề sinh lý hai người muốn.
Đêm này, lửa nóng thiêu đốt, kéo dài mãi không dừng, Tô Đậu như bị tháo nước, một lớp sóng cao trào xâm nhập thần kinh cảm quan cô, co rút tê dại, tứ chi tê liệt không nhúc nhích, sói xám lớn nào đó tinh thần sảng khoái bộ dạng thỏa mãn ôm lấy cô gái nhỏ ngủ thiếp đi, mãi đến lúc trời sáng.
Sau di chứng thèm khát, dường như toàn thân nhức mỏi, đau đớn không chịu nổi, đây là kết cục Tô Đậu quyến rũ thành công, xem cô còn dám khiêu chiến đàn ông đòi hỏi nữa hay không!
Nhìn Tô Đậu chân thấp chân cao, Thi Vân Hân rất không đồng tình, cười trêu chọc: “Tối hôm qua sướng hơi quá à?”
“Cái đó, nào có!” Khuôn mặt cô đỏ bừng khiến Thi Vân Hân cười ha ha, lôi kéo Tô Đậu thì thầm hỏi: “Bản lĩnh chú hai thế nào?”
“Thi, Vân, Hân!” Tô Đậu tức giận mang tên họ ra gọi, lập tức khiến mấy bạn học cùng lớp ném ánh mắt tò mò qua, mặc dù Tô Đậu không được gọi là hoa khôi của trường, cũng không thể gọi là hoa hậu của lớp, nhưng cô có khả năng trở thành đối tượng bạn học nam trong lớp theo đuổi. Nhiều khi Tô Đậu còn nhận được bưu thiếp bạn học nam tặng, tình hình thực tế, chính là từng tấm bị cô vô tình ném vào thùng rác, trong lòng bạn học nam rỉ máu, nhưng vẫn tiếp tục ghi tặng, Tô Đậu cứ tiếp tục ném, dần dần, bạn học nam không còn hao tâm tổn trí nịnh nọt nữa, nhưng ánh mắt của bọn họ vẫn không rời khỏi người Tô Đậu như trước.
“Nhanh, sang đây xem!”
Ngoài ban công lớp học, không hiểu sao có một đám học sinh nữ đứng thét lên liên tục, một người trong đó xông tới nói, vì tò mò, Tô Đậu và Thi Vân Hân đều chạy ra ban công, nhưng học sinh nữ đứng quá đông, vóc dáng học sinh nam vốn cao lớn hoàn toàn không cần chen chúc, dễ dàng nhìn rối loạn từ xa.
“Có gì hay sao?” Tô Đậu không có chỗ đứng tốt nên không biết xảy ra chuyện gì, thấp giọng nỉ non một câu, trùng hợp bạn học nam bên cạnh nghe được, cười hỏi: “Cậu có sở thích theo đuổi thần tượng không?”
“Theo đuổi thần tượng?” Dường như ngoài ăn vẫn là ăn, chưa từng theo đuổi ngôi sao lớn nào, nếu muốn hỏi Tô Đậu bây giờ ngôi sao nào đang nổi nhất, cô chỉ có thể dùng mấy trăm dấu hỏi đáp lại bạn.
Tô Đậu có một anh họ quản lý công ty nghiệp vụ, có thể sẽ biết ngôi sao nào nổi nhất, đáng tiếc, cô chưa bao giờ chú ý loại tin tức này, nếu muốn hỏi cô đi chỗ nào ăn, ngược lại cô có thể liệt kê vài địa điểm ăn uống, khác biệt lớn nhất của ăn uống và theo đuổi thần tượng chính là chỗ này.
“Ban nhạc WIN rất nổi tiếng mà cậu không biết?” Vẻ mặt học sinh nam kinh ngạc kỳ quái, bạn cùng lớp gần như đều là fan riêng của WIN, bạn học Tô rõ ràng không biết, chuyện này thật sự là chuyện lạ thế giới!
“Không biết!” Tô Đậu thành thật quả thực khiến người ta giận sôi, học sin nam hết chỗ nói, tự động lùi qua một bên, Thi Vân Hân thấy thần tượng của mình đang ở trường trung học Thập Phiên, hào hứng vô cùng, muốn cầm bút xin ký tên, lôi kéo Tô Đậu xông ra bên ngoài. Hai người vừa tới sân bóng, đám người vây xem so với lúc nghỉ trưa còn khủng bố gấp trắm lần, toàn bộ thầy trò trong trường đều tụ tập ở sân thể dục, xem hiện trường quay phim.
Đám người quá đông, vóc dáng hai người lại nhỏ nhắn xinh xắn, hoàn toàn không chen chúc được vào trong; Thi Cảng Bác bận hai tiết dạy nhận được tin nhắn của Tô Thần Tôn, nói là hôm nay tới trường học chọn cảnh, có muốn tới gặp không. Lúc Thi Cảng Bác tới sân thể dục, tiếng người ồn ào, tiếng thét chói tai không dứt, khiến người ta có cảm giác đinh tai nhức óc.
Hai người hẹn ở nhau ở một góc! Dưới tàng cây, Tô Thần Tôn ném một chai nước khoáng qua cho Thi Cảng Bác, mắt nhìn thẳng vào tình hình quay phía trước.
“Đường đường là một phó tổng, quay lấy cảnh cũng cần cậu làm người hầu?” Thi Cảng Bác chế nhạo nói, thân phận Tô Thần Tôn chẳng những là phó tổng quản lý công ty quốc tế, mà còn là người đại diện của ban nhạc nổi tiếng này. Trong tay Tô Thần Tôn có mấy nghệ sĩ rất nổi tiếng, mặc kệ là nam hay nữ, hay là nhóm nhạc, tóm lại anh có thực lực nâng bạn nổi tiếng, nhưng đồng thời cũng có thực lực kéo bạn xuống bùn.
Có đôi khi Thi Cảng Bác trăm ngàn câu hỏi không thể trả lời, tại sao Tô Thần Tôn có thể tùy tiện khiến một người nghệ sĩ nổi tiếng, vì sao lại không đẩy Khang Vũ Ninh vào trong giới nghệ sĩ? Cam lòng giấu cô đi độc chiếm một mình, cũng không thèm công bố với công chúng! Mặc dù Khang Vũ Ninh trở lại bên cạnh người anh em, nhưng không còn cảm giác ‘tương kính như tân’ (tôn trọng nhau như khách), nguyên nhân nằm ở đứa bé.
“Cậu hiểu mà!” Ba chữ đánh đuổi Thi Cảng Bác chế nhạo.
“Cậu vẫn để ý Vũ Ninh chọn lựa?” Một câu đâm trúng nỗi lòng Tô Thần Tôn, sắc mặt lập tức tối xuống, nói: “Cô ấy không nên có đứa bé này!”
Không khí nặng nề bao xung quanh hai người, rất lâu sau Thi Cảng Bác lành lạnh nói: “Cuối cùng cậu cũng thỏa hiệp, phải nhẫn tâm, phải đón nhận, cuối cùng cậu cũng chọn vế sau!” Cho nên lựa sự chọn này làm Tô Thần Tôn đau khổ vạn phần, cậu ta có thể không đón nhận sao? Có thể không thỏa hiệp sao? Đứa bé là sinh mạng của Khang Vũ Ninh, cũng giống như cậu ta không thể bác bỏ quyền lợi cô có đứa bé này, cho nên giữa bọn họ lại một lần nữa có ba điều quy ước, còn thêm một điều thứ tứ, đây là phòng ngừa ngộ nhỡ. Lần này Tô Thần Tôn học cách thông minh, nhưng đồng thời cũng đẩy Khang Vũ Ninh xuống vực sâu, cuộc sống hai người giống như không có sự khác biệt, thật ra, giữa hai người đã thay đổi rồi.
“Tuổi chúng ta không còn nhỏ nữa, có một số việc trong quá khứ thì để qua đi, cứ ở trong đó chẳng những tổn thương mình mà càng tổn thương người khác hơn, Vũ Ninh như vậy cả đời với cậu, nhưng lòng cô ấy sẽ không, chính cậu hiểu rõ, đừng để hoàn toàn mất đi rồi mới biết quý trọng!”
Đàn ông chính là động vật không có lòng tự trọng, khi vĩnh viễn mất đi mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đáng tiếc, hiểu ra thì đã quá muộn!
“À, anh họ!”
Tô Đậu trốn tránh đám người, vô tình nhìn thấy anh họ mình cùng chú hai Thi lập tức đi tới bên cạnh hai người, Tô Thần Tôn thu liễm tâm tình vừa rồi, trêu chọc nói: “Em là cô bé không quen theo đuổi thần tượng, tới góp náo nhiệt gì đó?”
“Vân Hân tới ạ!”
“Cô bé kia đâu?” Thi Cảng Bác hỏi.
“Cô ấy nói nhất định phải xin chữ ký, muốn khoe khoang với bạn cùng lớp.” Tô Đậu không nói gì, chữ ký vừa không có giá trị, vừa không thể làm cơm để ăn, có gì tốt mà khoe khoang?
“…..”
Thi Cảng Bác im lặng khóe miệng co giật, sau đó cất bước đi tới đám người, Tô Thần Tôn nhìn qua em họ thay đổi xinh đẹp, có chút mùi vị phụ nữ, lại lần nữa trêu chọc nói: “Làm rồi?”
Câu hỏi không đầu không cuối khiến Tô Đậu hơi bối rối: “Làm gì?”
“Đừng giả vờ!”
“Không hiểu anh họ nói gì!”
“XXOO!”
“Á, anh họ, anh xấu quá!” Cuối cùng Tô Đậu cũng hiểu câu anh họ hỏi, trên mặt đỏ bừng, đầu rũ xuống gần chạm đất, bên tai đỏ nóng lên, Tô Thần Tôn giống như lên cơn nghiện trêu chọc, lại hỏi: “Bản lĩnh Cảng Bác thế nào?”
Hết chương 50