Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Chuyện Rose ký hợp đồng đất đai làm thiếu hụt một khoản cuối cùng cũng kết thúc hoàn hảo, đồng thời bị Thi Cảng Bác tống vào ngục giam, còn mảnh đất thuộc vệ chính quyền cũng ‘vật về chủ cũ,’ trả không ít tiền mới khai thông cho quan tòa để thắng, tổn thất vô vùng nặng nề. Nhưng đối với Thi Cảng Bác mà nói thì bình thường, tiền không có có thể kiếm lại, hơn nữa tiền kiếm cả đời không đủ, sao không đặt thời gian lên người trong lòng mình! lquydoon
Thi Cảng Bác nói lời giữ lời, quả nhiên hai ngày sau theo Tô Đậu trở về thành phố Đài Châu, lúc sắp xuống máy bay, Tô Đậu nắm ống tay áo Thi Cảng Bác hỏi: “Chú hai, chú thật sự sẽ không trở về Paris phải không?” Câu hỏi này từ đêm đó tới bây giờ hỏi không dưới chục lần, Thi Cảng Bác xoa huyệt thái dương đau nhức, hỏi ngược lại: “Chú hai có nói dối Đậu Đậu chưa?”
“… Không có!” Tô Đậu suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời.
“Vậy được rồi, chú hai đồng ý với Đậu Đậu trong vòng nửa năm không về Paris thì sẽ không về Paris.” Nửa năm này, Thi Cảng Bác đầu tư một công trình, nếu nửa năm không đủ thì kéo dài thời hạn thành một năm, hơn nữa đã quyết định định cư ở thành phố Đài Châu rồi.
“Vâng!” Lúc này Tô Đậu mới thả lỏng người, vào lúc này máy bay cũng hạ cánh xuống sân bay Đài Châu, sau khi hai người xuống máy bay, từ xa đã thấy hai bóng dáng cao lớn, bên cạnh còn hai người xinh đẹp, bước tới gần Thi Cảng Bác vô cùng vui mừng, cười nhạo nói: “Ơ, sao dám phiền vị được trọng vọng này tới đón xuống máy bay?” Sau đó quay đầu giới thiệu với Tô Đậu: “Quan Kiệt, Dạ Huyên, Tô Đậu!”
“Anh Quan, chị Dạ Huyên, xin chào hai người!” Tô Đậu lập tức nở nụ cười ngọt ngào chào một tiếng.
“Cô bé, quả nhiên có mấy phần quyến rũ, mê hoặc Thi Cảng Bác điên đảo thần hồn, không tệ!” Quan Kiệt lập tức bị Dạ Huyên bên cạnh hung hăng nhéo một cái: “Em không thùy mị?”
“Có, về nhà thì có!”
“Quan Kiệt, anh đó nhé….” Dạ Huyên co quắp khóe miệng, có xúc động muốn tung nắm đấm nhưng ý thức được đang ở nơi công cộng, cuối cùng Dạ Huyện nhịn xuống, Tô Tần Thần ôm cô gái bên cạnh, nói hòa giải: “Đi ăn cơm đi, tẩy trần cho Cảng Bác.”
Một nhóm sáu người rời khỏi sân bay lên một chiếc xe chạy thẳng tới nhà hàng nổi tiếng nhất Đài Châu, quản lý nhà hàng dẫn bọn họ vào phòng VIP, sau khi gọi mấy món ăn ba người đàn ông nói chuyện thư giãn, còn ba người phụ nữ cũng không im ắng, nói chuyện cũng rất hăng say. Dạ Huyên nói với hai bạn cùng giới mọi sự khổ tâm, nói yêu Quan Kiệt là không đúng, quan trọng là khiến người ta không biết nói sao về thân phận của cô. Muốn kéo người đàn ông vào lễ đường, nhưng cô là phụ nữ đã có gia đình, nếu ly hôn thi hai nhà Dạ Mã mất hết mặt mũi, nếu không ly hôn, dây dưa không rõ đồng thời đứa con trong bụng phải trở thành con riêng, cô không danh không phận cũng không sao, nhưng đứa bé vô tội!
Tô Đậu nhìn chị dâu họ bên cạnh, vẻ thương hại hiện trên khuôn mặt bình thản, lúc Dạ Huyên muốn kể khổ cô ấy bị một đôi tay cường tráng kéo đi, trong miệng thốt ra hai chữ khốn kiến. Là họ Mã khốn kiếp hay là Quan Kiệt khốn kiếp, giờ phút này không phân biệt được, tóm lại là cả hai cùng khốn nạn như nhau, một không muốn ly hôn, một làm cho cô to bụng, đàn ông đều là lũ khốn kiếp!
Bữa cơm này cuối cùng cũng tốt đẹp, sau khi ăn uống no nê đoàn người rời khỏi nhà hàng, Tô Thần Tôn đưa vợ chồng bất hòa Quan Kiệt về nhà trước, sau đó đưa Thi Cảng Bác. Đến khu nhà Thi Cảng Bác anh nói, “Nhóm đầu tư của cậu đã phê duyệt, tầm thời gian nữa sẽ qua nói chuyện.”
“Ừ.!” Cửa xe mở ra, Thi Cảng Bác bước xuống xe trước rồi đỡ tay nhỏ bé của Tô Đậu xuống xe, sau đó đưa mắt nhìn Tô Thần Tôn lái xe nghênh ngang rời đi.
“Chú hai, chú muốn buôn bán với anh họ?” Đầu tư, đầu tư cái gì chứ? Chuyện đầu tư gợi Tô Đậu nhớ về thời gian, lần trước cô cho rằng chú hai lấy hình thức nghỉ phép về ở Đài Châu định cư nửa năm, hoàn toàn không nghĩ tới nguyên nhân chú hai về thành phố Đài Châu.
“Cứ xem như thế đi, sau này em sẽ biết, vào nhà đi.” Thi Cảng Bác cho một đáp án lập lờ nước đôi, sau đó ôm Tô Đậu vào nhà.
Chương 27: Không được bắt nạt người khác như vậy
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Trường trung học phổ thông, lớp 5 năm hai (Lớp 11)
“Vân Hân, đây là quà cho cậu!” Thi Vân Hân vừa vào cửa phòng học Tô Đậu lập tức đi lên chặn lại, trên tay cầm quà đưa tặng.
Ánh mắt Thi Vân Hân phức tạp nhìn quà trên tay Tô Đậu, sau đó quét qua khuôn mặt chìm trong hạnh phúc của Tô Đậu, nói: “Cậu được chú hai tớ nhận nuôi?”
“……”
Tay đưa quà của Tô Đậu dừng giữa không trung, vẻ mặt nhất thời thu liễm lại, thu liễm sự xinh đẹp khiến người ta chướng mắt, Thi Vân Hân thở dài, đặt túi xách trên bàn học, sau đó kéo Tô Đậu đi ra góc sân trường vắng người: “Chỗ này không có ai, tớ muốn nghe lời nói thật!”
Nơi này đúng là nơi thích hợp để tâm sự, Tô Đậu quyết định nói từng chuyện nhỏ một cho Thi Vân Hân, không hề giấu giếm gì.
Sau khi Thi Vân Hân nghe xong suy tư tầm nửa phút, bộ dạng như bừng tỉnh, thật ra thì cô đã sớm phát hiện, không phải sao? “Chú hai vì cậu, ông nội từ Paris về thì tuyên bố với bên ngoài chú hai không còn là một thành viên của nhà họ Thi nữa rồi.” Chuyện này trả giá cỡ nào? Thi Vân Hân nghĩ lại thì biết bên trong có lý do, nhiều năm như thế ông nội hoàn toàn không đối xử với chú hai như con ruột, hiện tại biến thành cục diện này, đối với chú hai mà nói sẽ là một sự giải thoát.
“Tớ biết!” Chú hai cũng nói không sao, một chút cũng không sao? Trái tim chợt dâng lên cảm giác đau đớn, hốc mắt nhuộm ướt.
“Quà tớ nhận, có thể có điều kiện.” Thi Vân Hân hiểu được, đoạt lấy quà tặng, sau đó không chút khách khí mở ra.
“Cậu nói đi, chỉ cần cậu không giận tớ thì chuyện gì tớ cũng đồng ý.” Lời này có tính là lấy lòng không?
“Thứ nhất, giúp tớ chăm sóc tốt cho chú hai; thứ hai, chúng ta là bạn thân, tớ không thể là người cuối cùng biết chuyện của cậu được; thứ ba: không thể ăn kem trước mặt tớ!” Điều kiên cuối cùng dường như có chút quá đáng, Tô Đậu không được ăn kem quả thực như muốn mạng cô, trong tủ lạnh còn rất nhiều kem đấy, đủ các mùi vị, hiện giờ nhớ tới có hai giọt nước nhỏ xuống khóe miệng.
“Tô, Đậu!” Thi Vân Hân mang cả tên họ ra kêu gào, nhìn Tô Đậu tham ăn! “Nếu cậu không làm được, chúng ta tuyệt giao!”
“Vân Hân, không nên bắt nạt người ta như vậy.” Tô Đậu đáng thương nói.
“Tớ chính là muốn bắt nạt cậu, sao nào, cậu có ý kiến?”
Ý kiến có nhiều, nhưng tự biết mình đuối lý, sao Tô Đậu dám phản bác, không thể làm gì khác hơn là lắc lắc cánh tay Thi Vân Hân, làm nũng nói: “Vân Hân, tan học tới nhà chú hai, bảo chú hai nấu một bữa ăn ngon cho cậu có được không?” Nghe được ăn ngon, Thi Vân Hân không nói lời từ chối.
“Chú hai và cậu cùng nhau trở về thành phố?”
“Ừ!” Nói đến chú hai, Tô Đậu mặt mày hớn hở, bộ dạng này của Tô Đậu khiến Thi Vân Hân im lặng, các cô gái lâm vào yêu đương đều có bộ dạng này sao? Cô buồn bực, đồng thời trong đầu thoáng hiện qua bóng dáng cao ngất, tuấn tú đẹp trai, vẻ mặt tươi cười như có như không, đầu nhanh chóng thoáng hiện một hình ảnh, trong nháy mắt khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng. Tô Đậu lấy lại tinh thần, vươn ngón tay chọc vào gò má đỏ như lửa của Thi Vân Hân, hỏi: “Tiểu Duyệt Duyệt, hai má cậu đỏ quá, giống như bị lửa đốt ấy, cậu…”
“Cậu mới bị lửa đốt, tớ không đỏ mặt!” Thi Vân Hân lấy lại tinh thần, vội vàng cắt lời cô, lên tiếng phủ nhận.
Tô Đậu hừ lạnh, sau đó bị Thi Vân Hân kéo trở về phòng học học bài, mấy tiết buổi sáng Tô Đậu nghe giảng rất nghiêm túc, cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Thi Vân Hân cầm laptop đưa cho cô, nói: “Một tuần cậu nghỉ phép, đây là tài liệu ghi chép, cậu chép lại đi, ngày mai kiểm tra nhỏ, cậu biết thất bại thì có hậu quả gì mà!”
Tô Đậu kìm lòng không được rên rỉ một tiếng, đó là tiếng kêu đau khổ, nghỉ phép một tuần trở lại thì gặp kiểm tra, nếu cô không đau khổ thì còn ai khổ? Đêm đó lúc ôn tập bài học, Tô Đậu lôi kéo Thi Cảng Bác dạy bù lại bài tập cho mình.
Hết chương 27