Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
"Thuộc hạ vô năng! Thất... Thất thủ..."
"Ngươi nói cái gì!!!" Nghe được tâm phúc hồi báo, Tư Minh Lễ vỗ án, "Không phải nói vạn vô nhất thất sao? Ở trong đó chỉ có 5 người giúp việc, ngươi phái đến 3 lính đánh thuê cấp C đi qua, làm sao lại có thể sẽ thất thủ?"
Tâm phúc nơm nớp lo sợ mở miệng, "Trong tòa tiểu lâu kia quả thật chỉ có 5 người giúp việc... Thế nhưng tất cả 5 người đều là cao thủ. Hơn nữa...vô cùng có khả năng cũng là lính đánh thuê... Hơn nữa cấp bậc ở trên ba người kia..."
"Phế vật! Ngươi sớm làm cái mịa gì! Đến bây giờ mới nói với ta 5 người kia là lính đánh thuê?" Tư Minh Lễ giận đến gần chết.
Thậm chí ngay cả tin tức trọng yếu như vậy cũng đều không tra ra được, hiện tại không chỉ sự tình không có hoàn thành, còn bứt dây động rừng, nếu như bị người ta biết, mặt mũi của hắn sẽ bị vứt sạch.
Một bên khác, Tư Dật Khiêm sắc mặt hơi trầm xuống, "Lần này đúng là chúng ta chủ quan, nhìn dáng dấp, thực lực 5 người kia không thể khinh thường. Bằng vào nhân viên trước mắt chúng ta có thể điều động, e là không làm gì được nữ nhân kia..."
Tư Minh Lễ cả giận nói, "Chẳng lẽ cứ để như vậy?"
Tư Dật Khiêm suy tư nói, "Tự nhiên không có khả năng! Nếu đều đã làm rồi, nào có đạo lý bỏ dở nửa chừng! Cha, nếu đã vạch mặt rồi, chúng ta cũng không cần cố kỵ gì. Chi bằng ngài đi mời Eric tiên sinh hỗ trợ, xem hắn có thể điều mấy người qua hay không? Con tin Eric nhất định sẽ tình nguyện hỗ trợ!"
Tư Minh Lễ nghe xong ánh sáng lạnh lẽo nơi đáy mắt chợt hiện, "Ngươi nói không sai! Hiện tại đã không còn gì phải che dấu! Nếu như Eric tiên sinh chịu ra mặt, tuyệt đối không tý sơ hở nào! Dù sao với thực lực trước mắt của chúng ta, chỉ có thể mời được người cấp C trở xuống…"
Nhiệm vụ trên cấp C không phải chỉ cần tiền liền có thể tuyên bố, còn có quá trình nghiệm chứng tư cách người thuê cực kỳ nghiêm khắc.
Cái nữ nhân đáng chết này, cho là đây chính là toàn bộ thực lực của hắn sao? Chỉ cần vài tên lính đánh thuê đẳng cấp cao liền có thể bảo vệ nàng?
Ếch ngồi đáy giếng mà thôi...
...
Khách sạn Candy.
"Mịa nó! Mắt chó của ta..."
Nhiếp Vô Danh dòm tiểu tử đang đứng ở trước gương, thiếu chút nữa bị hình tượng của hắn làm cho mê muội.
Thật sự là... Vô cùng đáng yêu...
Không thể không nói, mặc dù vị tiểu tổ tông này tính tình quả thực là ác ma, nhưng bộ dáng tinh xảo đẹp đẽ, phấn điêu ngọc trác thực sự là quá sức dối lừa, thực sự là muốn đưa ngón tay rờ rẫm gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia a a a!
Nhiếp Vô Danh đã tự nguyền rủa không biết bao nhiêu câu mới ổn định lại tâm tình của mình, không nên làm sự tình muốn chết như vậy.
Tiểu ma đầu: "Cậu!"
Nhiếp Vô Danh: "Ai, làm sao rồi Bảo Bảo?"
Nhiếp Vô Danh bị kêu to lập tức trả lời, trong nháy mắt khi mở miệng, ngữ khí vẫn là không tự chủ được mềm đi vài phần.
Thật là nhan sắc quyết định tất cả mà!
Tiểu ma đầu: "Sau khi dẫn ta đến, ngươi liền có thể đi."
Nhiếp Vô Danh không hiểu: "Tại sao?"
Tiểu ma đầu: "Với sự thông minh của ngươi, nếu như lúc đó nói nhầm, sẽ ảnh hưởng tới ấn tượng đầu tiên của mẹ đối với ta."
Nói bóng gió: Đừng kéo chân sau của ta.
Cậu Nhiếp bị ghét bỏ vì cản trở: "..."
Đáng, yêu, cái, rắm!!!
Hắn biết ngay mà, cháu của hắn không có khả năng đáng yêu như thế!
Tiểu ma đầu dừng một chút, tiếp tục mở miệng, "Ngươi xác định cô gái ngày đó ta nhìn thấy trong video, là mẹ ta?"
"Không sai không sai, chính là nàng, sao...sao rồi?" Nhiếp Vô Danh cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Chẳng lẽ tiểu ma đầu nhìn ra cái gì, hay là không hài lòng, không thích người ta?
Tiểu ma đầu mặt không thay đổi mà mở miệng: "Không có gì, đi thôi."
Nhiếp Vô Danh cũng không biết là có phải do mình thấy bị ảo giác hay không, sau khi nghe được hắn khẳng định trả lời, khuôn mặt băng sơn của tiểu ma kia, dường như nhu hòa đi không ít?