Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
Tiểu Loli nghe xong, nhất thời oa oa oa lau nước mắt, "Chủ nhân, Kiều Kiều phải chết rồi, không thể lại tiếp tục làm bạn đi theo ngài rồi. Sau này không có em ở bên cạnh ngài, ngài nhất định định phải ăn thật no, ngủ thật ngon nhé..."
Diệp Oản Oản có chút tan vỡ ráng nhịn cười, đây không phải là lời thoại trong kịch bản cung đấu máu chó mới vừa rồi hay sao?
Sau lưng Tiểu Loli, tên lính đánh thuê đang khống chế mấy người kia, vẫn cảm thấy có vẻ như khá quen, nhưng chung quy cũng không nhớ nổi ra được rốt cuộc đã gặp qua ở nơi nào...
Mặc dù cảm thấy mấy người này nhìn như quen mặt, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, hoàn thành nhiệm vụ là quan trọng.
Lính đánh thuê thấy cảm tình giữa Tiểu Loli và Diệp Oản Oản dường như là tốt nhất, vì vậy ghìm chặt cổ của nàng, sắc mặt âm vụ nhìn về phía Diệp Oản Oản trên ghế sa lon đối diện, uy hiếp, "Diệp tiểu thư, chúng ta cũng không muốn gây thêm rắc rối, ta khuyên cô ngoan ngoãn phối hợp, tự giác đi theo chúng ta, nếu không, e rằng sẽ có thêm mấy mạng người chết không rõ lý do."
Diệp Oản Oản không tiếp tục để ý đến một đám tiểu yêu tinh đang bày trò kia, nhìn về phía tên lính đánh thuê cầm đầu, cố gắng moi ra nhiều tin tức hơn "Ai phái các ngươi tới?"
Từ cấp bậc cùng đẳng cấp của những người này mà xem, cùng với nhóm người lần trước xuất hiện khi nàng đụng xe trên đường lớn, khẳng định không phải là cùng một nhóm.
Thủ lĩnh từ trên cao nhìn nàng bằng nửa con mắt, "Vị tiểu thư này, ta nghĩ ngươi vẫn còn chưa hiểu rõ tình huống, chúng ta cũng không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của ngươi."
"Tư Minh Lễ? Hay là Tần Nhược Hi?" Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng.
Đối phương ánh mắt lạnh lùng, "Ta nói rồi, ta không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của ngươi!"
Nói xong thần sắc không kiên nhẫn liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, "Xin mời."
Diệp Oản Oản nhẹ giọng cười một tiếng, "Không nói cũng được, ta chẳng qua chỉ là muốn biết, là người nào có thù oán lớn như vậy với ca ca của các ngươi..."
"Ngươi có ý gì? Đừng mong kéo dài thời gian!" Thủ lĩnh lính đánh thuê đã hoàn toàn mất đi sự nhẫn nại, bàn tay trực tiếp công kích Diệp Oản Oản đang ngồi trên ghế sa lon.
Bất quá, vẫn còn chưa kịp đến gần thân thể của Diệp Oản Oản, lão quản gia liền ngăn cản, lướt đến trước mặt của Diệp Oản Oản, "Càn rỡ, không được vô lễ!"
Lính đánh thuê ánh mắt lạnh lẻo, "Lão bất tử, ngươi nghe mà không hiểu lời ta nói hay sao? Không muốn chết liền bớt nói nhảm, tránh ra cho ta! Còn mấy tên các ngươi nữa, tất cả đều cút qua bên kia xếp một hàng cho ta, tay ôm lấy đầu ngồi xong, chớ cản trở việc của ta!"
Một tên lính đánh thuê khác mặt đầy bất mãn mà nhìn mấy người trong phòng khách. Một tên bảo an hoàn toàn không dám phản kháng, một gã đầu bếp béo bưng một tô tôm hùm nhỏ nhìn có vẻ ngốc nghếch, một nữ hầu gái nhỏ cực kỳ đáng ghét cứ khóc lóc không ngừng, một lão đầu tử nhìn như sắp xuống mồ, "Xí, loại tôm tép nhỏ bé này, tùy tiện mướn vài tên côn đồ là được rồi, tìm lính đánh thuê làm gì. Ta ngay cả dục vọng động thủ cũng không có!"
Tên lính đánh thuê được gọi là Joe làm ra vẻ đầy miễn cưỡng, trực tiếp hướng về nam râu, được có là có giá trị vũ lực khá khá một chút trong đám người tấn công tới.
"Vèo…!!" một tiếng tiếng xé gió lên.
Lại có thể... Đánh hụt...
Tên tiểu bảo an kia không biết rốt cục là làm động tác như thế nào, lại có thể cản được quả đấm đang tung ra nửa đường của hắn.
Cùng lúc đó, một luồng sát ý lạnh lẽo, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở trên người một tên tiểu bảo an, từ trên người hắn trút xuống…
Trực giác nhạy bén đối với nguy hiếm, khiến cho đáy lòng của Joe hiện lên một chút sợ hãi, "Ngươi... Ngươi..."
Bên cạnh, hai tên lính đánh thuê khác thấy vậy cau mày, "Joe, ngươi đang làm cái gì? Còn không mau nhanh giải quyết hắn!"
"Ta..." Lính đánh thuê dùng sức rút tay ra, vẫn như cũ không nhúc nhích, gấp đến độ mồ hôi lạnh trên trán đổ ròng ròng.
Nam râu một bên nắm chặt nắm đấm của lính đánh thuê, vừa hướng về phía vị nào đó ở bên cạnh hai tay đang ôm ngực xem kịch vui, "Ai, bảo bối, mới vừa rồi ngươi thấy chứ? Ba người bọn hắn là lính đánh thuê đó nha!"