Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
Converter: Vo Vo
---------------------------------------------
Nhiếp Vô Danh: "Ngươi đã từng thấy hài tử không đáng yêu như vậy bao giờ chưa? Hắn hoàn toàn chính là hỗn thế tiểu ma đầu!"
Tiểu ma đầu, âm thanh nhẹ vô cùng, mở miệng: "Ma đầu...?"
Nhiếp Vô Danh căn bản vẫn không phát hiện người đang nói chuyện là ai, gật đầu liên tục: "Có thể không phải là tiểu ma đầu sao! Ngươi không biết quãng thời gian mấy năm nay ta trải qua ở Nhiếp gia là dầu sôi lửa bỏng như thế nào đâu! Tiểu Điềm Điềm, ta đã nói với ngươi, coi như tìm được ba mẹ hắn cũng vô dụng. Hắn hung tàn như vậy, ba mẹ hắn chắc chắn sẽ không nhận ra hắn đâu!"
Nghe được câu này, ngoại quốc dời gạch che mặt nâng trán, đã bỏ đi ý định muốn cứu vớt đội trưởng của mình.
Con ngươi đen nhánh của tiểu ma đầu chậm rãi nheo lại, từng chữ từng chữ mở miệng: "Thật sao? Thì ra cậu cho là như thế!"
Trong nháy mắt khi âm thanh nhõng nhẽo đó rơi xuống, Nhiếp Vô Danh ngồi xổm trên nhành cây, cả người đều mộng bức rồi. Hắn cuối cùng đã phát hiện, bắt đầu từ lúc nãy, âm thanh người nói chuyện với hắn có gì đó sai sai, cái cổ cứng ngắc kẽo cà kẽo kẹt chuyển động, hướng về bên dưới nhánh cây nhìn lại...
Một giây kế tiếp, hắn liền thấy, chính là tiểu tổ tông vốn phải ở xa ngoài ngàn dặm, là tiểu ma đầu trong miệng hắn hung tàn đến mức cha mẹ ruột cũng sẽ không nhận ra được. Thân tổ tông của hắn, sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt hắn...
"Ta... Ta thảo!!!!!!"
Một tiếng gào thét thê thảm vang dội khắp núi hoang.
"Phanh" một tiếng, cả người Nhiếp Vô Danh từ trên cành cây rơi xuống dưới, ngã bẹp dĩ trên mặt đất rụng đầy lá khô.
Nhiếp Vô Danh ngay lập tức cắn răng nghiến lợi hướng về ngoại quốc dời gạch nhìn lại, "Tiểu Điềm Điềm! Ngươi làm sao lại không nhắc nhở ta?"
Tiểu Điềm Điềm tỏ vẻ vô tội, "Ta đã nhắc nhở qua rồi, là đội trưởng ngài không thèm để ý tới ta..."
Nhiếp Vô Danh giận đến đấm đất, gắt gao hướng về khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh giá ở đối diện nhìn lại, "Ngươi... Ngươi…Con mịa nó, làm sao tìm được ta? Truy tung thuật của ngươi chẳng lẽ đã đạt đến loại trình độ này sao! Chỉ chút xíu thời gian này! Ngươi có còn là người hay không vậy?!"
Tiểu ma đầu từ trên cao nhìn xuống Nhiếp Vô Danh đang nằm dưới đất, nhìn một cái: "Tìm cậu, còn cần truy tung thuật?"
Nhiếp Vô Danh nhất thời nổi giận, "Này này này, ngươi cũng quá xem thường người khác rồi đi! Ta đã nói với ngươi, phản truy tung thuật của cậu ngươi – là ta – cho đến nay vẫn chưa có ai có thể hóa giải! Chỉ cần ta không muốn bị người ta tìm tới, tuyệt đối không có khả năng có người tìm ra được ta!"
Nhiếp Vô Danh vẻ mặt đầy tự tin.
Tiểu ma đầu: "Có người nói cho ta biết, tại sao ta phải phá truy tung thuật của cậu?"
Nhiếp Vô Danh nhất thời sửng sờ, "Cái gì? Có người nói cho ngươi biết? Chẳng lẽ là... Chuyện này là không thể nào! Đội viên nhà chúng ta là nhất đẳng trung thành đáng tin, tuyệt đối sẽ không bị kim tiền mua chuộc, càng không biết cúi đầu trước cái ác!"
Bên này Nhiếp Vô Danh vừa dứt lời, trong không khí, một trận chuông điện thoại di động reo lên.
Tiểu ma đầu mặt không thay đổi mà nhận điện thoại: "A lô? Có chuyện gì?"
Đầu bên kia truyền tới âm thanh vô cùng nịnh hót của một nam nhân, "Alô, tiểu thiếu gia à, ta là Thần Tiểu Hư đây, Không có chuyện gì, chỉ là một chút quan tâm, ngài tìm ra được đội trưởng chưa? Chỗ đó có hơi hoang vắng, ta cùng ngài nói tường tận một chút nhé, sau khi ngài lên núi rẽ tay phải, đi thẳng 500 m, sau đó sẽ quẹo trái, rồi lại..."
Thần Hư đạo nhân còn chưa lên tiếng, ở đầu bên kia liền đổi người, "Ôi chao cái tên chết bầm nhà ngươi có phải là ngốc hay không? Cút sang một bên! Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia, ta là Hoa Hoa. Ta đã đem vị trí đội trưởng vẽ thành bản đồ, gởi đến điện thoại của ngài rồi, xin ngài xem qua!"
Nhiếp Vô Danh: "..."
Ngoại quốc dời gạch: "..."
Nhiếp Vô Danh sửng sốt khoảng chừng 10 giây đồng hồ, sau đó một tay đem điện thoại di động đoạt lại: "Hai người các ngươi, tiểu vương bát đản! Lại dám bán đứng ta! Các ngươi chờ đó cho lão tử!"