Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 872: Cô vô dụng rồi




Edit: Như Ý

Beta: Gemini

————————

Anh ta lặng lẽ ở bên cạnh nhìn lâu như vậy, cho là cô có thể tự nhìn rõ ràng, không nghĩ tới vẫn là u mê không tỉnh.

Tư Hạ nghiêm nghị mở miệng: “Trước không nói tới tay chân Tần Nhược Hi bên kia, cô phế đi một chân của Tư Dật Kiệt, Tư Minh Lễ tuyệt đối sẽ lấy mạng cô! Trước ngày mai, cô nhất định phải rời đi, nếu không cô coi như muốn đi cũng không đi được!”

Diệp Oản Oản nhìn lướt qua những vật trên bàn, chuẩn bị những thứ này ít nhất cũng mất thời gian chừng mấy ngày, mà Tư Hạ sau khi Tư Dạ Hàn xảy ra chuyện liền lập tức đưa tới.

Nói như vậy những vật này là anh ta đã chuẩn bị xong từ rất lâu…

Không ai có thể tin tưởng một người hoàn toàn không biết chữa bệnh như cô có thể trị hết bệnh cho Tư Dạ Hàn.

Tư Minh Lễ, Phùng Nghĩa Bình như thế, Tư Hạ cũng vậy.

“Cám ơn, cháu trai lớn, không nghĩ tới cậu hiếu thuận như vậy…”

Diệp Oản Oản cười một tiếng, sau đó nụ cười trên mặt tắt đi, khôi phục vẻ lãnh đạm thờ ơ, “Bất quá, không cần.”

Tư Hạ xoạt một cái đứng lên, “Diệp Oản Oản! Cô có phải bị ngu hay không!”

Diệp Oản Oản cười híp mắt nhìn anh ta: “Đừng nóng giận, giận một cái liền khó coi.”

Giọng điệu quen thuộc… Khiến cho Tư Hạ bỗng nhiên thất thần…

Ngay sau đó Tư Hạ nhất thời bị cô coi như không có chuyện gì xảy ra, dùng giọng như đang dỗ trẻ con chọc cho giận đến đau phổi, “Người đàn ông kia coi như xóa hết sự tồn tại của cô cũng muốn giam cầm đem cô nuôi nhốt ở bên người, cô cho rằng anh ta là thực sự yêu cô! Cô sớm muộn có một ngày bị sự ngu xuẩn của mình hại chết!”

Diệp Oản Oản bật cười, “A, tôi hẳn là bị mê chết chứ? Trên đầu chữ sắc có cây đao…”

Bất quá, xóa bỏ tồn tại có ý gì?

“Cô…” Tư Hạ dùng sức đập bàn một cái.

Hai người nhất thời rơi vào trầm mặc, không khí ngưng trệ.

Bỗng nhiên trong lúc đó, Tư Hạ đột nhiên đứng dậy, thân hình tựa như tia chớp đánh về phía cô…

Diệp Oản Oản mặc dù đang thất thần, thân thể vẫn phản ứng theo bản năng, kịp thời tránh thoát công kích của anh ta.

Nếu như mới vừa rồi bị anh ta đánh trúng, vào lúc này cô hẳn là bị đánh ngất đi…

Xem bộ dáng là nói không thông, thì chuẩn bị trực tiếp đánh ngất xỉu mang đi?

Không đợi Diệp Oản Oản phản ứng, Tư Hạ đã tiếp tục đánh tới, rất nhanh hai người đã đánh được trên trăm chiêu, Diệp Oản Oản hơi có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới thân thủ của Tư Hạ tốt như vậy…

Cuối cùng, cả hai người đều thở hồng hộc.

Tư Hạ kéo cổ áo một cái, ánh mắt âm trầm nhìn cô chằm chằm, cười lạnh mở miệng, “A, một trăm chiêu! Cô con mịa nó lại có thể một trăm chiêu đều không đánh bại tôi, cô vô dụng rồi!”

Tư Hạ nói xong, đem đồ trên bàn dùng sức nhét vào trong tay cô, sau đó nhanh chân xoay người rời đi, “Cô tốt nhất nghĩ cho rõ ràng!”

Diệp Oản Oản nhìn đồ trong tay và bóng lưng Tư Hạ nổi giận đùng đùng rời đi, vẻ mặt không hiểu.

Thân thủ của Tư Hạ tốt như vậy, cô đều có thể cùng anh ta đánh tới một trăm chiêu, không phải thật lợi hại à…

Gần như tất cả Ám Vệ của Tư gia khi biết thân thủ của cô đều là kinh ngạc, duy chỉ có Tư Hạ, lại còn nói cô vô dụng rồi?

Đứa nhỏ này là cái logic gì…

Bóng đêm thâm trầm, Diệp Oản Oản về tới Cẩm Viên.

Khu vườn lớn như vậy trở nên yên tĩnh, một mảnh tĩnh mịch.

Diệp Oản Oản tới căn phòng Tư Dạ Hàn đã chuẩn bị cho thay quần áo, sau đó cầm lấy đồ Tư Hạ giúp cô chuẩn bị, ngồi trên sân thượng.

Tư Hạ chuẩn bị rất chu toàn, thân phận mới, địa chỉ mới, sau khi đến còn có người đặc biệt đón cô…

Nếu như cô rời đi, chính là khởi đầu hoàn toàn mới.

Nếu như là lúc trước, đối với cơ hội quý giá đạt được tự do này, cô sợ là sẽ mừng đến chảy nước mắt.

Nhưng bây giờ, ở chỗ này, cô sớm đã không còn một thân một mình, cô càng ngày càng có nhiều ràng buộc, người thân, bạn bè, còn có…

Cuối cùng, bật lửa bật lên, những vật kia trong bóng đêm biến thành một đám lửa, biến mất trong tro tàn…