Edit: Vânn
Beta: Gemini
…………………………………………………….
Kết quả, chờ Diệp Oản Oản đi qua hôn, Tư Dạ Hàn lại nghiêng đầu đi, trực tiếp tránh nụ hôn này.
Trong đôi mắt anh hoàn toàn lạnh lẽo, không phải tức giận, ngược lại càng giống như ảo não không thể làm gì…
Diệp Oản Oản không có hôn đến, vẻ mặt nhất thời sa sút tinh thần, sau đó tức giận nói: “Không cho hôn thì không cho hôn! Tư Dạ Hàn! Anh có gì đặc biệt hơn người! Anh dựa vào cái gì đối với em như vậy! Anh có biết anh rất đáng ghét hay không!”
Mặc dù nhóm năm người bị Diệp Oản Oản đuổi đi, nhưng ba người Hứa Dịch bởi vì lo lắng vẫn chưa đi xa.
Xa xa trốn trong góc phòng, Thập Nhất thính lực tốt nhất nghe được lời của Diệp Oản Oản, nhất thời nóng nảy, “Xong đời xong đời, cải nhau rồi…”
Sắc mặt Hứa Dịch cứng đờ, “Không phải đâu, làm sao có thể? Oản Oản tiểu thư rất biết xem xét thời cơ, cũng rất biết dỗ Cửu gia, làm sao sẽ cãi nhau với Cửu gia?”
Thập Nhất nhức đầu nói, “Dưới tình huống này, coi như dỗ thế nào cũng vô ích?”
Hứa Dịch cũng gấp: “Vậy phải làm sao bây giờ…”
………
Quả nhiên, sau khi nghe được lời của Diệp Oản Oản, sắc mặt Tư Dạ Hàn lập tức càng khó coi hơn, giọng điệu lạnh lùng muốn đóng băng: “Em nói cái gì?”
Diệp Oản Oản hoàn toàn không đếm xỉa đến, trực tiếp tuốt tay áo liền bắt đầu xù lông: “Em nói! Anh có gì đặc biệt hơn người! Anh không phải là dáng dấp đẹp trai một chút, chân dài một chút, chỉ số IQ cao một chút, ôm lên thoải mái một chút sao! Anh không phải là ỷ vào em thích anh, ỷ vào bản thân làm em mê đến thần hồn điên đảo, mê đến mức coi như có người đàn ông khác cởi quần áo đứng trước mặt em đều không có cảm giác à…”
Tư Dạ Hàn: “…”
Cách đó không xa…
Thập Nhất đúng là trợn tròn mắt: “Thật … Thật lợi hại rồi…”
Lại còn có loại phương thức này?
Bởi vì khoảng cách quá xa, Hứa Dịch không nghe rõ, vội vàng thúc giục hỏi: “Tình hình thế nào? Oản Oản tiểu thư nói cái gì rồi hả? Tại sao bầu không khí có vẻ rất đáng sợ?”
Vẻ mặt Thập Nhất phức tạp nhìn Hứa Dịch: “Trợ lý Hứa, anh sẽ không muốn biết đâu.”
Bên cạnh Phong Huyền Diệc cũng gật đầu một cái.
Hứa Dịch: “…”
Được rồi, anh hình như đã linh cảm được một tấn thức ăn cho chó rồi…
“Em…” Tư Dạ Hàn nửa ngày đều không có nói ra lời.
Diệp Oản Oản còn đang tức giận, tiếp tục không ngừng mà nói lẫy: “Anh thật đáng ghét, bản thân mê người bao nhiêu, làm nhiều người thích bao nhiêu, trong lòng anh còn không rõ sao? Còn học người khác ghen tỵ, học người ta ghen, anh nói anh có cái gì phải đi ghen …”
Tư Dạ Hàn nhéo sống mũi một cái: “Im miệng.”
Diệp Oản Oản đang bực bội: “Em không, Em muốn nói! Em…”
Một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản đột nhiên im bặt, tất cả âm thanh đều bị chôn vùi giữa răng và môi…
Môi mỏng của Tư Dạ Hàn bao phủ đến, hàm răng sắc bén ma sát trên bờ môi mềm mại của cô, sau đó dùng sức cắn một cái, biểu hiện giống như cắn răng nghiến lợi.
Từ trước đến giờ… Luôn luôn… Luôn luôn là như vậy…
Anh đối với cô… Cho tới bây giờ đều… Không thể làm gì…
Diệp Oản Oản hừ hừ: “Không phải là không cho hôn mà ~ em nói đều là thật có được hay không? Tại sao không cho em nói? Dưới bầu trời này người không có khả năng nhất nói ra từ “Ghen tị” còn có “Ghen” hẳn là anh rồi, kết quả…”
Từ nam đến nữ, từ con người đến động vật, anh không phải đang ghen, chính là đang trên con đường ghen…
Nhất định rồi…
“Tâm đàn ông như kim dưới đáy biển, thật sự là không hiểu nổi anh rốt cuộc nghĩ sao…”
Con ngươi đen nháy của Tư Dạ Hàn phản chiếu khuôn mặt tức giận lại không hiểu của cô…
Bởi vì người đó, là em.