Edit: Vânn
Beta: Gemini
……………………………………
Không tới mấy phút, toàn bộ Cẩm Viên đã yên tĩnh, không có một chút tiếng người.
Diệp Oản Oản chỉ nghĩ là Tư Dạ Hàn muốn có thế giới hai người, không thích bị quấy rầy, cũng không suy nghĩ nhiều, thật vui vẻ mà cầm hai ly rượu đi qua.
Rót sữa bò vào trong ly của Tư Dạ Hàn, sau đó lại tự rót rượu vang cho mình.
Diệp Oản Oản giơ ly lên: “Cạn ly!”
Tư Dạ Hàn liếc nhìn sữa bò của mình: “…”
Diệp Oản Oản sắc mặt nghiêm túc: “Bác sỹ Tôn nói bây giờ anh không thể uống rượu, uống sữa bò tương đối khỏe mạnh!”
Nếu như không phải là thân thể của Tư Dạ Hàn không cho phép, cô còn thật muốn… Chuốc say anh…
Cái người này bình thường thực sự quá đứng đắn rồi, hoàn toàn không nhìn thấu trong lòng của anh đang suy nghĩ gì, cô thật tò mò nếu như anh uống say sẽ là bộ dạng gì.
Tư Dạ Hàn nhấp miếng sữa bò, sau đó gắp cho Diệp Oản Oản một miếng thịt muối.
Phòng bếp đã sớm chuẩn bị xong điểm tâm tinh xảo, lúc Diệp Oản Oản ở nhà cũ căn bản không ăn thứ gì, vào lúc này vừa uống chút rượu, vừa thưởng thức món ngon, còn có người đẹp ở bên, cảm thấy đời người thật sự là quá tốt đẹp.
Sao kiếp trước cô lại đem cuộc sống của mình trở nên thảm hại như vậy?
Mặc dù sau khi trọng sinh vẫn nguy cơ trùng trùng như cũ, nhưng có thể tự do mà sống tuỳ ý, cô đã rất thỏa mãn.
Diệp Oản Oản nâng cằm lên, lắc lắc ly rượu trong tay: “A Cửu, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
Tư Dạ Hàn: “Chuyện gì?”
Diệp Oản Oản: “Em muốn hỏi…”
Muốn hỏi anh, tại sao phải nhốt cô, chỉ là vì cô phản kháng và chạy trốn sao?
Nhớ lại đủ chuyện kiếp trước và lần ám sát trước đây, cô đột nhiên có một suy nghĩ, Tư Dạ Hàn nhốt cô, có phải là một kiểu… Bảo vệ hay không?
“Được rồi, không có gì.”
Cuối cùng, Diệp Oản Oản vẫn không hỏi ra miệng.
Đời này là đời này, tất cả đều đã thay đổi.
Tư Dạ Hàn không có tiếp tục nhốt cô, cô cũng sẽ không giống cá trên thớt mặc người chém giết.
Cô sẽ bảo vệ tốt người bên cạnh, cũng sẽ bảo vệ tốt chính mình.
“Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt......”*
*câu này ko hiểu nên để nguyên luôn á @@
Thấy Diệp Oản Oản một ly lại tiếp một ly, Tư Dạ Hàn đè tay của cô xuống, “Em uống quá nhiều rồi.”
Diệp Oản Oản ôm lấy chai rượu không buông tay, “Nào có a! Mới ba ly có được hay không, anh đừng nhỏ mọn như vậy mà!”
Tư Dạ Hàn có chút hối hận khi đáp ứng cô, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt lại xẹt qua một chút do dự.
Trong nháy mắt thừa dịp Tư Dạ Hàn do dự, Diệp Oản Oản đã rót cho mình một ly…
Diệp Oản Oản gục xuống bàn, con mắt lóe sáng lấp lánh yêu cầu, “A Cửu A Cửu em muốn nước ăn luộc đậu phộng! Phối hợp đồ nhắm…. là nhất rồi!”
Tư Dạ Hàn đứng lên, chuẩn bị đi phòng bếp làm, đi một nửa lại không yên tâm xoay người, “Đừng uống nhiều.”
Diệp Oản Oản gật đầu liên tục, “Được được, biết rồi!”
Cơ hồ là ngay khi Tư Dạ Hàn mới bước một chân, Diệp Oản Oản lập tức lại ực ực uống thêm mấy ly.
Trời ạ, muốn thoải mái uống rượu một chút mà cũng quá khó khăn rồi…
Rất nhanh một chai rượu vang liền không thấy hơn nửa, lúc đầu Diệp Oản Oản cảm thấy cũng tốt, dần dần, men rượu đi lên, bắt đầu thấy có chút choáng váng.
Chờ trong chốc lát, thấy Tư Dạ Hàn còn chưa trở lại, liền loạng choà loạng choạng xuống lầu chuẩn bị đi tìm anh.
“Ôi ai này… Cánh cửa đâu? Cánh cửa ở đâu…”
Diệp Oản Oản say khướt tìm cánh cửa, kết quả trực tiếp đi về phía cửa sổ.
Diệp Oản Oản đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống dưới lầu, “Hử, hoá ra ở chỗ này a! Bậc cửa này… Sao lại cao như vậy…”
Giây kế tiếp, tung người nhảy một cái, thân hình nhanh nhẹn trực tiếp từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống.